Anh chàng kia ngập ngừng giây lát nhưng Vũ đã mạnh dạn tiến đến dúi bông hoa vào tay anh ta và cười. Nhìn cách anh ta nâng niu bông hoa trên tay như một báu vật, cô phì cười. Cô nói tiếp:
- Anh đang đi hái thuốc à? Nhà anh gần đây không?
- Tôi có việc đi qua đây thôi. Tôi không phải ở vùng này. Tôi ở Kon Tum. Tôi đến đây hái cỏ linh chi cho thầy tôi.
- Ơ, thế ra anh lặn lội từ tận Kon Tum đến đây à?
- Đúng thế...
- Thế anh tên gì?
Anh chàng ngập ngừng trong giây lát rồi đáp:
- K’ Brơi.
- Cái tên nghe lạ quá! Tôi là Vũ.
- Cảm ơn cô vì đã tặng lại tôi cây Hoàng Thạch Liên này.- Anh ta nói và cẩn thận đút nó vào chiếc túi mây bên hông.
- Anh cho tôi đi cùng anh với nhé!- Cô đề nghị.
Anh ta lặng thinh hồi lâu rồi nhún vai.
- Nhưng đi núi lấy thuốc vất vả lắm đấy, chỉ sợ cô không chịu được thôi.
- Dù sao thì bây giờ tôi cũng chẳng biết đi đâu nữa mà.- Cô cười.
- Vậy tùy cô thôi.- K’ Brơi nhún vai và quay người bước đi.
- Cảm ơn anh.
Phượng Vũ reo lên và chạy vội theo anh ta, dù sao thì cô cũng nên tìm một người đồng hành cho vui.Mặt trời khuất dần sau ngọn núi phía Tây, ngọn núi cao nhất trong vùng với cái tên thật kêu- đỉnh Đam San. Thực ra đó không phải là tên thật của nó mà là tên người dân trong vùng bao đời nay vẫn gọi để ca ngợi người anh hùng trong Trường ca Đam San- niềm tự hào của núi rừng Tây Nguyên.
Tương truyền chàng Đam San trên đường đi bắt nữ thần mặt trời đã đi qua ngọn núi cao nhất trong vùng, và mọi người tin rằng đó chính là đỉnh núi Drăck Kơ Mê này, và không biết từ đời nào, nó đã mang tên của người anh hùng huyền thoại ấy.
Bóng tối nhanh chóng bao trùm lên khắp các núi rừng và buôn làng. Thấp thoáng nơi sườn núi, chân núi, giữa rừng cây có ánh sáng bập bùng tỏa ra từ một bếp lửa nào đó trong buôn. Cả núi rừng chìm trong im lặng, nhưng chỉ một chốc nữa lại rộn lên tiếng côn trùng, tiếng vượn gọi bầy, tiếng của những con chim đi ăn đêm. Và trong cái mớ âm thanh hỗn độn ấy, đôi lúc có cả tiếng gầm của đàn voi, của một ông chúa sơn lâm nào đó. Chỉ có cuộc sống của con người ở đây là thưa thớt và tĩnh lặng đến đáng sợ.
Đặt gùi lá nặng trĩu xuống chân bậc thang, K’ Brơi ngồi bệt ngay xuống bên cạnh, thở dốc. Anh nhìn lên trời, sao sáng lấp lánh khắp trời, tựa như một phiến đá nhũ khổng lồ. Gió mát rượi nên mồ hôi nhanh chóng khô hết, cái mệt cũng vì thế mà qua đi rất mau.
Anh ngạc nhiên vì tầm này trong nhà luôn rộn ràng tiếng nói chuyện của Vũ và sư phụ anh, nhưng sao hôm nay im ắng quá. Vũ đã đến ở cùng hai thầy trò anh được hai tháng nay. Cô đã mấy lần định đi nhưng sư phụ anh đều có ý lưu cô lại để chữa cho cô nốt bệnh thương hàn đã quật ngã cô sau một trận mưa rào lang thang trong rừng cách đây hơn một tháng.
K’ Brơi đứng dậy, xách cái gùi và đi lên nhà một cách mệt mỏi. Mùi lá thuốc mới sao xộc lên làm anh thấy dễ chịu hẳn. Bếp lửa vẫn còn nóng, cơm canh trên bếp còn nguyên. Anh nhìn quanh, hình như sư phụ anh đã đi vào trong buôn thăm bệnh cho một ai đó, vì anh không thấy túi vải của bà ở nhà.
Có tiếng soạt ở sau lưng, sau đó là giọng của Vũ:
- Anh về rồi đấy à?
Hình như cô vừa đi tắm về.
- Ừm...
- Anh đi tắm đi rồi tôi dọn cơm cho anh ăn.
- Sư phụ tôi đâu?
- À, cô ấy sang buôn bên cạnh thăm bệnh cho một đứa bé bị lên sài... Có khi mai mới về. Hôm nay có hái được thuốc chứ?
- Có, nhưng không được nhiều lắm. Ngày mai có lẽ tôi sẽ phải đi xa hơn nữa. Cô ăn gì chưa?
- Tôi đợi anh mà.
- Cô cứ ăn trước đi, tôi phải đi tắm đã rồi mới ăn.
- Không sao, tôi đợi anh được mà.- Phượng Vũ nhoẻn miệng cười với anh.
K’ Brơi ngước đôi mắt đen sẫm nhìn cô và khẽ gật đầu. Anh đứng dậy, đi ra phía suối.
K’ Brơi luôn nghĩ mãi về cô gái kì lạ mà anh gặp trong một buổi chiều cũng kì lạ không kém. Bước chân vô tình đưa bước chân anh trở lại chốn đó, và anh đã gặp cô cùng với loài hoa Hoàng Thạch Liên huyền diệu. Nụ cười luôn thường trực trên môi không thể che lấp được những nỗi đau đầy úp trong mắt cô. Chỉ có những người đã đi đến tận cùng nỗi đau của sự mất mát và chia ly như anh mới cảm nhận được điều đau khổ toát ra từ đôi mắt ấy. Bản thân cô có lẽ quá nhỏ bé so với nỗi đau quá lớn mà cô đang mang trong lòng.
Ăn tối xong, anh ra bậc thềm ngồi với Vũ. Cô đang ngồi bó gối ở đó nhìn lên bầu trời một cách cô đơn. Có lẽ lúc này cô cần một người để tâm tình, cũng như anh trước kia, khi anh đau khổ nhất có sư phụ ở bên chia sẻ với anh. Nếu không có người, có lẽ anh cũng không đủ mạnh mẽ để vượt qua nỗi đau đó.
- Anh có tin rằng người chết sẽ hóa thành ngôi sao không?- Phượng Vũ đột ngột hỏi anh.
- Đó là niềm tin của trẻ con. Tôi thì nghĩ là ba mẹ tôi sẽ luôn ở bên tôi chứ chẳng bay lên tít trên cao kia làm gì.
- Ba mẹ anh mất lâu chưa?
- Ba tôi thì mất lâu rồi. Còn mẹ tôi thì mới mất. Bà bị ung thư...
Phượng Vũ tựa cằm lên đầu gối im lặng. Một lúc sau, cô lại thình lình lên tiếng:
- Chúng ta giống nhau thật... Đều chỉ còn một mình, cô đơn...
- Cô không để ý đấy thôi, tôi tin là ba mẹ cô cũng luôn ở bên cô...
- Tôi không chịu được khi nghĩ rằng từ nay đến hết cuộc đời, những người mà tôi yêu nhất sẽ không thể ở bên tôi nữa. Tôi đi không ngừng nghỉ để không có lúc nào có thời gian nghĩ đến chuyện đó. Nhưng... không thể chạy trốn được...- Phượng Vũ lắc đầu buồn bã.
- Khi phải xa người con gái mà tôi yêu tha thiết, rồi người thân cuối cùng là mẹ cũng ra đi, tôi cũng đã từng từ bỏ ý chí muốn sống. Nhưng thầy đã dạy cho tôi hiểu một điều, tôi phải bước tiếp để tìm cho mình những người đồng hành mới. Và cũng có thể bước chân sẽ đưa tôi gặp lại người con gái ấy theo cái vòng luẩn quẩn của cuộc đời.
- Tôi không mong được gặp lại người mà tôi yêu.
- Tại sao? Cô yêu anh ta mà?
- Tôi không có lý do gì để ở bên anh ấy cả. Tôi chẳng thể đem lại cho anh ấy điều gì ngoài sự khó xử với gia đình. Tôi không muốn có ngày phải chứng kiến việc anh ấy băn khoăn chọn lựa tôi và gia đình.
- Cô sợ anh ta sẽ chọn gia đình và bỏ rơi cô phải không?
Phượng Vũ lặng im. K’ Brơi nói đúng. Đó chính là điều mà cô sợ nhất. Cô sợ rằng Nam sẽ chọn ra đình và rời bỏ cô, nên cô chọn cách chủ động rời xa anh trước, như thế nỗi đau sẽ vơi bớt đi. Không biết giờ này anh ra sao rồi? Hy vọng anh hạnh phúc với tình yêu của Minh Sang dành cho anh.
Như nhớ ra, cô quay sang nói tiếp với người bạn tốt bụng:
- Hai ngày nữa tôi sẽ rời khỏi đây. Tôi đã hỏi rồi, ngày mốt sẽ có xe xuống Sài Gòn.
- Cô định xuống Sài Gòn à?
- Không. Tôi qua đó rồi vào miền Tây.
- Cô sẽ vào miền Tây sao?
- Đó là nơi tôi mong muốn được đến lâu rồi. Biết đâu tôi lại tìm được cơ hội làm lại cuộc đời ở vùng đất đó.
- Cô sẽ đến tỉnh nào?
- Long An, Trà Vinh, Tiền Giang hay Bạc Liêu, cũng chưa dám chắc lắm...- Phượng Vũ nhún vai cười- Còn tùy xem bước chân tôi thích dừng ở nơi nào nữa. Có lẽ sẽ là ở một khu vườn trái cây rộng lớn và làm một cô gái mặc áo bà ba, đội nón lá bán trái cây trên những chợ nổi chăng?
Cả hai cùng bật cười trước ý nghĩ thích thú đó.
- Anh và cô Hoài sẽ đến thăm tôi chứ?
- Tôi sẽ mời sư phụ đi cùng mình. Sư phụ cũng ở vùng rừng núi này quanh năm rồi. Thầy cũng phải đi đâu đó để thay đổi không khí mới được.
- Đến nơi rồi tôi sẽ viết thư cho anh và cô ấy địa chỉ của tôi.- Vũ gật đầu.
Cả hai lại tiếp tục câu chuyện về những kế hoạch trong tương lai đến tận đêm khuya mới chịu đi ngủ.
Hai ngày sau đó, Phượng Vũ rời Kon Tum, lên xe đến bến xe miền Đông rồi tiếp tục bắt xe về miền Tây. Chuyến xe mà cô lên đưa cô về Vĩnh Long, nơi cô sẽ dừng chân đầu tiên trên hành trình đi tìm cho mình một miền đất hứa. 24. Tìm thầy chữa bệnh
Minh Sang nhìn đồng hồ rồi lại chống tay vào cằm suy nghĩ một cách trầm ngâm. Đã quá giờ hẹn 15 phút mà Nam chưa đến, anh cũng chẳng điện báo cho cô một câu. Dạo này anh có vẻ bận rộn, cứ đi miết, có hôm còn ở công ty qua đêm. Cô thừa biết tâm trạng của anh lúc này, và đôi khi cô nghĩ có lẽ cô đã làm anh khó xử nhiều lắm.
Cô không biết cô hay Vũ mới là người may mắn hơn? Một người chiếm được trái tim, còn một người có được thể xác. Nam không yêu cô, hoặc đã từng yêu cô mà thôi, nhưng cô lại không muốn buông tay để anh đi, dù anh có tỏ ra hờ hững và tránh né cô bao nhiêu đi nữa. Suy cho cùng, cô yêu anh cũng có thua gì Vũ đâu, có khi còn nhiều hơn ấy chứ, chỉ có điều Nam lại không chọn cô mà thôi.
Gần đây, gia đình hai bên cứ giục hai người kết hôn, nhưng Nam cứ chần chừ mãi với lý do muốn chữa lành bệnh cho Vân đã rồi mới tính đến chuyện riêng. Anh chưa sẵn sàng kết hôn với cô nên mới lấy lý do này. Cô hiểu điều đó, nhưng không ngăn cản ý định của anh. Cô đã liên hệ giúp anh tìm một thầy thuốc đông y giỏi để chữa cho Vân. Chỉ cần anh đồng ý là sẽ đưa Vân đến chỗ thầy lang đó.
Sang khẽ thở dài. Đúng lúc đó thì Nam bước vào, đưa mắt tìm cô và tiến lại. Anh ngồi xuống ghế, đối diện với cô, mỉm cười:
- Xin lỗi, anh đến muộn. Bị tắc đường mà anh lại để quên điện thoại ở công ty. Em đợi anh lâu chưa?
Đấy, dù không hề yêu cô nhưng anh lúc nào cũng cứ đối với cô như thế, khiến cô không tài nào dứt bỏ được. Cô bị xúc động sâu sắc bởi thái độ chân thật của anh khi anh nói lý do đến trễ.
- Em cũng mới đến thôi. Anh uống gì?
- Em ơi, cho anh một café nâu đá nhé!
- Lạnh vậy mà anh còn uống đá.- Sang nhăn mặt.
- Anh quen rồi. Bên châu Âu còn lạnh bằng mấy thế này đấy chứ.- Anh cười- Mà em nói có chuyện gấp là chuyện gì vậy?
- Em đã tìm được cho Vân một thầy lang rồi. Lần này thử chữa đông y xem thế nào anh nhé!
- Anh sợ mấy ông lang vườn lắm.- Nam lắc đầu- Chữa lợn lành thành lợn què thì chết.
- Nhưng bao lâu nay chữa tây y, rồi tâm lý mà có hiệu quả gì đâu. Cứ thử chữa đông y đi. Người này anh yên tâm được. Cô ấy là bạn cũ của mẹ em đấy. Em hỏi mãi mới biết được địa chỉ của cô ấy. Nếu anh đồng ý thì cứ đưa Vân đến chỗ cô ấy xem thế nào.
- Bạn của mẹ em à? Thế cô ấy ở đâu? Gần đây không?
- Cô ấy người gốc Hà Nội, là bạn thân hồi cấp 3 của mẹ em. Sau khi cả chồng và hai đứa con của cô ấy đều qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, cô ấy đau buồn quá bỏ vào trong Tây Nguyên sống. Giờ cô ấy đang ở Kon Tum.
Một thoáng ngần ngừ xuất hiện trên mặt Nam.
- Mới đây mẹ em đã liên hệ được với cô ấy rồi…
- Mình mời cô ấy ra đây không được sao?
- Cô ấy nói phải đưa Vân vào chỗ cô ấy, chứ cô ấy không muốn ra đâu. Vả lại cô ấy nói chỉ ở đó mới sẵn thuốc, chứ về đây không có. Anh cứ đưa Vân vào chỗ cô ấy để cô ấy xem qua xem thế nào.- Sang khích lệ anh.
- Anh phải bàn với cả ba và mẹ nữa, mình anh không quyết định được.
- Mẹ anh sẽ đồng ý thôi mà. Cái chính là ở anh thôi.
- Ừm, nếu ba mẹ đồng ý thì anh không có ý kiến gì cả.- Nam gật đầu- Có một chút hy vọng thì cũng nên đặt niềm tin vào nó.
Sang nhoẻn miệng cười gật đầu. Cô mong hơn ai hết việc Vân sẽ lành bệnh, vì nếu như Vân không lành bệnh, thì Nam sẽ chẳng bao giờ nói đến chuyện kết hôn cả.
*
Một tuần sau, ba mẹ con Khánh Nam cùng Sang bay vào Sài Gòn, sau đó anh lái xe đưa mọi người lên Kon Tum, nơi người thầy thuốc mà cả nhà anh đều đặt hy vọng vào đang ở. Người thầy thuốc này ở trong một vùng núi tương đối xa trung tâm, giữa những buôn làng người Ê đê và Ba na sinh sống.
Thầy lang Hu Knê- tên mà buôn làng trong vùng đặt cho người phụ nữ gốc Bắc ấy là một người khá nổi tiếng khắp vùng rừng núi Tây Nguyên với những bài thuốc nam thần kì. Chị đến với đất này vào một chiều tháng 5 nắng cháy đỏ lá rừng, khi những người dân trong buôn trở về từ những con rẫy xung quanh.
Đầu tiên chị đến ở nhờ nhà một người dân trong buôn., sau đó thì chị thuê người dựng một căn nhà sàn nhỏ để ở. Vừa đến chị đã thổi ngay một làn gió văn minh đến với buôn làng đầy đói nghèo và hủ tục này. Chị dạy họ cách chăm sóc những đứa trẻ, dạy chữ cho họ và hơn hết, chị có thể đuổi con ma bệnh tật hành hạ họ quanh năm suốt tháng. Với người dân nơi đây, chị quan trọng như Giàng xưa nay vẫn ở trong tâm thức của họ vậy.
Thấm thoắt cũng đã hơn hai mươi năm kể từ ngày đầu đặt chân đến vùng đất này. Chẳng ai nhớ rõ chị bao nhiêu tuổi và tên là gì, mọi người gọi bà là Hu Knê và cái tên đó theo chị suốt những năm tháng qua.
Khi ba mẹ con Khánh Nam và Sang đến, thầy lang Hu Knê đang ngồi phơi lá thuốc ngoài sân. Trông chị già và khắc khổ hơn cái tuổi ngũ tuần của mình. Nếu chị và My Vân ngồi cùng nhau, không hai nghĩ họ là bạn bè cùng tuổi cả. Chị nhận ra ngay những vị khách mới đến này là ai, vì không phải lúc nào cũng có những người như thế này đến với buôn làng xa xôi này. Chị đứng dậy, nhìn người phụ nữ còn trẻ, quý phái nhưng giản dị, chị nhìn tiếp đến một cô bé đang níu chặt lấy tay người phụ nữ ấy. Dừng lại ở cô bé vài giây, chị nhìn đến một cô gái nữa, lần này thì chị giật mình vì cô gái này giống bạn chị như đúc. Đây có lẽ chính là cô con gái của bạn chị ngày trước- My Vân. Người bước xuống xe sau cùng là một thanh niên cao lớn và khá khôi ngô, sáng sủa. Chị đoán hết được tất cả những người đang đứng trước mặt mình lúc này vì bạn chị đã nói rõ trong thư khi gửi thư cho chị rồi.
- Cô Hoài ạ?- Minh Sang lên tiếng trước.
- Ừ… Cháu là con gái Vân phải không? Cháu giống mẹ cháu đấy…
- May quá! Tìm được đến chỗ cô xa thật. Đây là cô Thảo Nhi, anh Nam và con gái cô ấy ạ!
Màn chào hỏi diễn ra nhanh chóng, không nồng nhiệt nhưng cũng không lạnh nhạt. Có lẽ mọi tình cảm đối với người phụ nữ này đều chai sạn hết cả rồi. Sự mất mát đã làm chị trở thành một người trầm lặng đến đáng sợ, không bao giờ vồn vã với bất cứ chuyện gì.
Hai mẹ con Khánh Nam và Sang ngồi nhìn người phụ nữ xem bệnh cho Vân với ánh mắt hy vọng xen lẫn sự hồi hộp. Mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng, nhưng ai cũng mong rằng chuyến đi này có kết quả.
- Bệnh của cháu có chữa được không chị?- Thảo Nhi nhìn chị một cách lo lắng hỏi.
Chị ngẩng đầu nhìn người mẹ đáng thương mà có lẽ vì con cái nên dù còn trẻ nhưng mắt đã đầy nếp nhăn và tóc lốm đốm sợi bạc. Nhìn theo cô gái ngây thơ, cười đùa với anh trai mình bằng ánh mắt của một đứa trẻ, chị khẽ nói:
- Cháu bị lâu chưa?
- Nửa năm nay rồi chị ạ! Vợ chồng em tìm hết những thầy thuốc y khoa giỏi nhất rồi mà cháu nó vẫn cứ thế kia. Phận làm cha làm mẹ sao nỡ nhìn con khổ như thế. Chị xem giúp em, bệnh tình của cháu có cơ may khỏi hay không? Tốn kém thế nào vợ chồng em cũng không ngại đâu.
- Chị tìm đến tận đây thì tôi cũng hiểu cảnh của chị rồi. Con gái chị vừa bị rối loạn tâm lý, vừa bị loạn nhịp sinh học, trở về tâm lý khoảng thời gian khi nó còn là một đứa bé. Trường hợp này thuốc Tây không chữa nổi đâu. Tôi hỏi không phải, trước khi bị thế này cháu nó có bị chấn động tâm lý gì đó phải không?
Khánh Nam giật mình đưa mắt nhìn mẹ mình. Mẹ anh khẽ gật đầu, rưng rưng nước mắt:
- Cũng là do vợ chồng em không đúng nên cháu nó mới thành ra thế. Thôi thì nếu chị có lòng thì chị giúp đỡ vợ chồng em với.
- Tôi không dám hứa trước vì nếu như cháu nhà chị không cố gắng tự hồi phục bản thân thì không có cách nào ép được đâu.
- Thế phải làm thế nào hả chị?
- Tạm thời cứ để cháu ở lại đây. Có lẽ không khí ở đây hợp với cháu hơn. Tôi sẽ vừa cho dùng thuốc vừa châm cứu lâm sàng cho cháu, có khi có cơ hội lành bệnh.
- Ở lại đây ạ? Em ở lại cùng cháu được không?
- Cái đó tùy chị. Nhưng thời gian chữa bệnh có thể sẽ rất dài đấy. Nếu chị tin tôi thì cứ để con bé ở đây với tôi. Chị cứ quay trở về Bắc chăm sóc tốt cho gia đình đi. Nếu cháu hồi phục tôi sẽ báo ngay cho anh chị.
- Em sợ một mình chị chăm sóc con bé hơi vất vả.
- Tôi có ở một mình đâu. Chị và hai cháu cứ yên tâm ra về đi. Còn nếu không chấp nhận để cháu ở lại đây thì tôi cũng đành chịu thôi. Tôi nghĩ còn có rất nhiều người có thể giúp đỡ cho chị và cháu.
- Đã đến đây rồi thì thôi trăm sự vợ chồng em nhờ cả ở chị vậy. Em để cháu lại cho chị, mong chị hãy chữa cho cháu trở lại như ngày xưa.
- Nhưng tôi cũng có việc phiền đến chị và hai cháu đấy.
- Vâng, chị có yêu cầu gì thì cứ nói đi ạ!
- Không phải cho tôi. Hiện nay người có thể cứu con gái chị không phải là tôi, mà là đệ tử của tôi.
- Sao ạ? Học trò của chị ấy ạ?- Thảo Nhi thốt lên hơi ngạc nhiên.
- Tôi chỉ biết cách chữa mà thôi, còn người cứu được con bé phải là người đi lấy thuốc về cho con bé dùng. Đó là đệ tử của tôi. Hiện tại loại thuốc mà tôi cần dùng chỉ có duy nhất mình cậu ta biết chỗ hái.
- Không có ai ngoài cậu ấy sao thưa chị? Vậy nghĩa là em phải gặp cậu ấy và nhờ cậu ấy đi hái thuốc ạ?
- Cậu ta hiền lành lắm, tôi nói gì là cậu ấy làm ngay. Nhưng tiếc là hiện cậu ta đã đi khỏi đây rồi. Tôi chỉ có địa chỉ nơi cậu ta đang ở nên muốn nhờ chị đến đó nhắn cậu ta về đây giúp tôi một tay.
- Cậu ấy đang ở đâu? Em sẽ bảo cháu lớn nhà em đến đón cậu ấy về ngay.- Thảo Nhi vội hỏi.
- Cậu ấy đang ở trong miền Tây. Ở Vĩnh Long. Tôi sẽ ghi lại cho chị địa chỉ, phiền chị đến đó nhắn cậu ta về đây giúp tôi.
- Vâng… vâng… Chị cứ ghi địa chỉ đi ạ…
Thảo Nhi mừng rỡ đến phát khóc khi cuối cùng, ít nhất cũng có một người nói đến tình trạng khả quan của con gái mình. Nếu như con gái chị thực sự lành bệnh, thì có lẽ cả đời này vợ chồng chị cũng không trả được hết nợ cho người phụ nữ này được.
Tạm biệt người phụ nữ sau khi khóc và đành lòng để con gái ở lại, Thảo Nhi cùng con trai và Sang về Sài Gòn. Khánh Nam đưa mẹ ra sân bay, trấn an bà:
- Mẹ đừng lo. Mẹ cứ về trước đi kẻo ba mong, mọi việc còn lại cứ để con lo là được. Con sẽ vào tận Vĩnh Long đón a
Xem bài viết Yêu không hối tiếc - Hân như tại 9club.xtgem.com, nơi cập nhật các thông tin về Yêu không hối tiếc - Hân như