- Bin…- Khánh vui vẻ nói với anh và chỉ sang Phượng Vũ- Đây là con gái chú, Vũ. Từ hồi học đại học đến giờ nó xin vào ở kí túc để học cách sống tự lập chứ không ở cùng cô chú nữa. Hai đứa giờ mới gặp nhau đúng không?
- Ơ, dạ…
- Không đâu chú…- Trác Vân nhanh nhảu tiếp- Chị gấu trúc là… ư… ư…
Khánh Nam vội bịt mồm con bé lại, cười giải thích:
- À, dạ không có gì đâu ạ. Con với xấu… à… Phượng Vũ học cùng trường nên cũng có quen nhau rồi. Chỉ là con không ngờ em ấy lại là con của cô chú thôi ạ!
- Vậy thì tốt…- Khánh cười.
Nam liếc nhìn Phượng Vũ, lúc này không hiểu sao cô ta lại bơ anh đi và quay qua nói chuyện với anh chàng ngồi cạnh. Hừ, thằng cha đó là ai nhỉ? Mãi sau anh mới biết là con nuôi của chú Tùng, mới đi du học Mỹ về, đang làm tại văn phòng luật của ông bố mình.
“Đồ xấu gái, mọi khi thì mạnh mồm lắm cơ mà, sao hôm nay lại tỏ ra ngoan ngoãn thế? Chắc lại định lừa thằng cha kia chắc.” Anh cau có nghĩ. “Ặc, bữa nay cô ta còn mặc váy nữa chứ. Khùng chắc rồi. Thảo nào cái thằng cha kia săm soi cô ta dữ thế. Đúng là đồ ngốc, kiểu gì cũng lại bị lừa cho coi.”
Nam bực bội quay sang nói chuyện với cô bé Minh Sang, bà nội lại cố tình sắp xếp để hai người ngồi cạnh nhau trong bữa cơm này.
- Sao em không ăn đi. Thức ăn không hợp với em à?
- Không ạ!- Cô bé lắc đầu thỏ thẻ.
- Mà sao hôm trước đến lại về ngay thế?
- Em có việc bận mà.
- Ờ… bữa đó chắc thấy em gái anh ngủ trên giường của anh nên hoảng lắm nhỉ? Anh ngủ mà nó chui vào lúc nào anh cũng không biết nữa.
- Cậu ấy rất dễ thương.- Sang nhìn sang Vân lúc này đang phồng má trợn mắt lên để gặm một con cua biển to đùng mà bà nội vừa tiếp cho nó.
- Em cũng dễ thương mà.
Tuy nói chuyện cùng Sang nhưng mắt anh lại không ngừng liếc chừng về phía Phượng Vũ, cô ta vẫn thản nhiên ăn và nói chuyện với gã bên cạnh, coi anh như vô hình vậy.
- Này con gái ngoan…- Anh gọi Phượng Vũ như thế khi đi theo cô ta ra phía ngoài nhà hàng, cô ta vừa đi nghe điện thoại.
- Anh thôi cái giọng ấy đi.
- Chẳng phải thế sao? Chẳng phải hôm nay cô đang đóng vai con gái ngoan sao? Mặc váy, trang điểm, cô đang cố ghi điểm với thằng cha kia đấy à? Hình như nó đang mê cô đấy.
Phượng Vũ nhìn anh, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc, rõ ràng những lời anh nói làm cho cô bị tổn thương nặng nề.
- Tôi ngoan cũng được, tôi hư hỏng cũng được, tránh xa tôi ra…
Cô ta chạy vụt qua anh để đi vào trong.
- Cô…này…tôi không có ý đó…
Nhưng Phượng Vũ đã chẳng còn nghe được những gì anh nói nữa. Khi anh trở lại bữa tiệc, cô ta tỉnh queo, vẫn nói chuyện vui vẻ với anh chàng luật sư kia.
- Phượng Vũ càng lớn càng xinh giống mẹ nhỉ?- Mẹ anh nói như thế sau khi nhìn cô rất lâu.
- Giống mẹ nhưng tính thì lại giống bố nên toàn bị bắt nạt thôi.- Cô Tú Linh cười đáp thay con gái.
“Ặc”- Khánh Nam suýt bị sặc bia khi nghe thấy thế- “Cô ta có bao giờ chịu thua cái gì đâu mà toàn bị bắt nạt chứ.”
- Cháu xin lỗi cả nhà…- Cô ta đột nhiên đứng dậy khiến anh phải ngẩng đầu lên nhìn- Cháu có việc phải về trường rồi, cháu xin phép đi trước ạ!
- Con có cần bố đưa đi không hay tự bắt taxi?
Phượng Vũ chưa kịp đáp thì Huy, anh chàng luật sư con nuôi chú Tùng đứng dậy, nói:
- Dạ để cháu đưa em đi cũng được ạ.
- Ừ, vậy con đưa em về đó rồi quay lại đây nhé!- Chú Tùng gật đầu nói với con.
Sự rời đi của Phượng Vũ làm cho tâm trí Nam cũng chẳng còn ở lại bữa tiệc nữa. Những lời của anh khi nãy đã làm cô bị tổn thương. Phải rồi, có lẽ cô đã nghĩ anh đang lôi cái bí mật trong quá khứ của cô mà chỉ có hai người biết ra để hạ thấp cô? Chỉ có thế cô mới tỏ ra giận dữ như thế.
Buổi tối sau bữa tiệc ấy, mẹ gọi anh đi dạo cùng bà trên con đường quanh bờ Hồ. Lâu lắm rồi anh mới lại có cảm giác đi cùng mẹ mình, khoác lấy đôi vai nhỏ của bà và nói những câu chuyện làm cho bà vui. Nhưng hôm nay bà có một thái độ rất lạ, hình như bà đang suy nghĩ chuyện gì mông lung lắm.
- Con thấy sống ở đây thế nào?- Mẹ anh hỏi khi hai người ngồi xuống một ghế đá.
- Ổn mẹ ạ!- Anh đáp nhưng hoàn toàn không chắc về câu trả lời của mình nữa.
- Vậy con muốn sống ở đây không hay vẫn muốn sang Mỹ học?
- Nếu được thì con vẫn chọn đi Mỹ. Đâu có nghĩa là con sẽ đi hẳn đâu ạ! Con sẽ lại trở về mà.
- Vài năm nữa, ba mẹ sẽ bán tập đoàn và về đây sống, giúp bà nội và bác Phương điều hành Lotus. Con còn quá nhỏ để cáng đáng một sự nghiệp quá lớn như thế.
- Ba định bán Silver Wings thật sao ạ?
- Phải… theo đuổi mãi sự nghiệp cuối cùng cũng chỉ là một nắm đất mà thôi. Ba mẹ muốn về sống với quê hương, với bạn bè cũ, báo hiếu với bà nội. Nhưng nếu hai con thích, ba mẹ cũng không thể ngăn các con bay nhảy.
- Không mẹ à, con nghĩ…con sẽ về đây.
Nam lúng túng quay đi tránh cái nhìn của mẹ anh. Có lẽ bà hiểu những gì đang diễn ra trong lòng anh lúc này.
- Bà nội có ý tán thành cho con và cô bé Sang đó… Ý con thế nào? Bà nói là con rất ưng ý với cô bé đó. Mẹ cũng thấy nó xinh xắn dễ thương… Nhưng quan trọng là cảm xúc thật của con.
- Sang còn bé mà mẹ…
- Đó là lý do sao?- Thảo Nhi tủm tỉm cười với con trai.
- Ơ, thì… Nói chung là con thấy thế nào cũng được ạ!
- Còn Vũ, con thấy sao? Con bé đó cũng xinh xắn đấy chứ, hơn nữa con cũng có vẻ chú ý đến nó. Mẹ thấy con nhìn con bé trong suốt bữa ăn.
- Không đời nào con thích cái con nhỏ xấu xí đó đâu ạ!- Anh vùng vằng đáp lại, vẫn còn tức khi nghĩ đến chuyện cô ta thản nhiên phớt lờ anh mà đi cười cười nói nói với thằng cha luật sư kia.
- Con vẫn còn trẻ con lắm, con trai của mẹ ạ!- Mẹ anh lắc đầu cười.- Dù sao mấy đứa cũng còn trẻ, nên suy nghĩ kĩ càng trước tình cảm của mình, đừng để sau này phải hối tiếc. Ba mẹ không quan trọng chuyện người con chọn có thể mang lại cho con những gì trong sự nghiệp sau này, cái quan trọng là phải đem đến cho con một cảm giác an toàn về hậu phương. Sau này con có chọn một trong hai cô bé này, dù là ai thì mẹ cũng sẽ vui vẻ chào đón.
- Có phải ngày xưa ba mẹ và cô chú Khánh đã có lời hẹn là sau này sẽ làm sui gia với nhau ạ?- Anh ngập ngừng hỏi.
- Người hứa là con chứ có phải ba mẹ đâu.
- Cái gì ạ?
- Ngày con còn bé, chú Khánh có hỏi con có làm con rể chú ấy không, và con đồng ý ngay đấy chứ. Đừng lo chuyện đó, đó chỉ là câu chuyện vui thôi mà. Nếu chọn ai cũng phải báo cho mẹ một câu nhé!
- Con biết mà mẹ yêu.
- Nhớ là làm chuyện gì cũng phải cân nhắc cho kĩ đó. Ba mẹ giờ trông vào sự tự nhận thức và trưởng thành của con mà thôi.
- Hì… mẹ yên tâm đi. Con là con trai lớn của mẹ cơ mà. Thôi mẹ con mình về, mai ba mẹ với Cún còn về Hải Phòng thăm ông bà nữa. Con phải đi học nên không về được. Chắc đến khi vào thăm ông ngoại Phi Long con sẽ đi.
- Ừ… vậy về thôi…- Thảo Nhi đứng dậy gật đầu và chậm rãi bước đi cạnh cậu con trai cao lớn của mình.
Yêu không hối tiếc – Chương 10
“Đừng yêu em…”
Khánh Nam tìm mãi mới thấy Phượng Vũ đang ngồi ăn với đám bạn ở một bàn tít góc xa. Cô ta đang cười nói cái gì đó rất vui vẻ nữa chứ.
“Xấu gái, qua đây ngồi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Tôi đnag ngồi với bạn.”
“Cô có qua đây không thì bảo nào, để tôi qua rước cô.”
“Thần kinh.” Phượng Vũ đáp một câu cụt lủn và cúp máy cái rụp.
Điện thoại đổ chuông lần hai.
“Còn nhớ yêu cầu cô hứa làm cho tôi không hả? Qua đây, yêu cầu đấy.”
Lần thứ hai Phượng Vũ cúp máy, nhưng lần này anh có thấy cô đứng dậy, nói gì đó với lũ bạn rồi bê khay đồ ăn trưa đến bàn quen thuộc của hai người. Đặt cái khay lên bàn đầy thô lỗ làm nước canh sóng cả ra ngoài, Phượng Vũ ngồi phịch xuống, nhìn anh bằng một vẻ đầy cam chịu.
- Làm cái gì mà nhìn tôi như nhìn kẻ thù thế? – Anh trừng mắt nhìn lại cô.
- Tôi qua rồi đây, anh có nói gì nói luôn đi.
- Đợi tôi ăn xong đã. – Khánh Nam nói và cúi đầu ăn tiếp.
“Hôm qua sao mà tươi hơn hớn thế, bây giờ vác cái bộ mặt như âm binh.”
Đặt cái thìa xuống, anh thản nhiên rót nước ngọt ra cốc uống, mặc kệ ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình.
- Này, tôi đã nói là hôm qua tôi không có ý nói thế cơ mà, sao cứ nhìn tôi thế hả? Ức chế chết đi được. – Anh ngẩng lên, quát.
- Đấy là tất cả những gì anh muốn nói à?
- Tất nhiên là không. Cô cứ nhìn tôi thế kia làm sao tôi nói được.
- Được rồi. – Phượng Vũ quay đi. – Thế này chắc là nói được chứ hả?
- Cô… điên à? – Anh gắt.
Phượng Vũ quay vào trợn mắt nhìn anh định nẹt một câu thì anh tiếp:
- Tôi thích…
Chuông điện thoại đổ làm anh giật mình im bặt.
- Cô không để yên lặng được à? – Anh lại quát.
- Có phải giờ học đâu mà để yên lặng.
Cô ta lườm anh rồi bắt máy. Ba mươi giây sau, cô ta đặt máy xuống, quay vào giục:
- Nào, có gì thì nói nhanh lên, tôi phải đi bây giờ đây.
- Đi đâu?
- Đi đâu là việc của tôi, hỏi làm gì?
- Quan tâm tí mà cũng kiêu. Được rồi, nghe tôi nói đây. Có lẽ là… tôi… thích cô, xấu gái ạ!
Im phăng phắc…
Mười giây…
Hai mươi giây…
Một phút…
Mặt của cả hai cùng đỏ bừng lên dù lúc này chẳng ai nhìn ai cả.
Lần đầu tiên Khánh Nam lại tỏ ra khó khăn khi nói ra một câu tỏ tình kiểu đó.
- Cô nói cái gì đi chứ? – Anh giục.
- Tôi phải đi rồi… – Phượng Vũ luống cuống đứng dậy.
Câu nói không đúng chủ đề đó như một hòn đá tảng rơi trúng đầu Nam làm anh bẹp gí, không còn nói hay làm được gì nữa. Anh cứ ngây ra như phỗng nhìn cô ta đang chạy đi như cố tránh thật xa anh.
Lần đầu biết tỏ tình một cách chân thành và không hời hợt.
Lần đầu biết đến cảm giác thất bại.
Lần đầu biết thế nào là đau. Là vỡ vụn.
*
- Chị ấy có nói là không thích anh Hai đâu mà sao anh ủ rũ thế? – Trác Vân cười nhìn ông anh cứ ngồi ngẩn ngơ từ đầu tối đến giờ.
- Thà cô ta cứ nói không thích anh còn hơn là bỏ đi như thế. – Khánh Nam hậm hực đáp. – Làm anh mấy ngày hôm nay không dám ló mặt xuống căng tin vì ngại đụng phải cô ta.
- Anh Gấu đẹp trai oanh liệt của em mà cũng có ngày lao đao vì một chị nào ấy cơ đấy. – Vân cười lém lỉnh. – Để em tạo điều kiện cho hai người gần nhau nhé!
- Nhóc định làm gì đấy? – Anh cảnh giác hỏi lại.
- Thì phải tạo ra hoàn cảnh chứ… – Vân nháy mắt.
- Thôi cho anh xin, Cún mà mó tay vào là hư bột hư đường hết.
- Anh Gấu cứ tin Cún đi mà.
Giáng sinh, chú Khánh và cô Tú Linh mời cả nhà Khánh Nam đến dùng bữa tối tại nhà riêng của họ. Cô Linh thậm chí còn nhờ anh đến trường đón Phượng Vũ nữa. Ngồi trên xe ô tô, cả hai im như thóc. Cuối cùng, Khánh Nam phải mở nhạc lên cho không khí bớt căng thẳng.
Bữa tối diễn ra đầm ấm và vui vẻ, không ai nhận ra sự khác lạ trong thái độ của hai đứa con lớn, ngoài cô bé Trác Vân thỉnh thoảng lại nhìn ông anh nó cười một cái rất láu cá. Vì đơn giản nó biết ông anh nó sẽ bị sốc bởi cái tin mẹ nó sắp nói ra lắm.
- Vũ này, tuần sau cháu nghỉ Tết rồi đúng không? – Mẹ anh nhìn cô bé dịu dàng hỏi.
- Dạ vâng ạ!
- Hay quá! Tuần sau cả nhà cô vào Đà Lạt ít ngày. Cháu đi cùng cho vui nhé!
- Ơ, dạ… – Phượng Vũ ngập ngừng suy nghĩ.
- Vào thăm nhà cô ở trong đó. Đi cùng anh Nam và em Vân cho vui, cả năm học hành rồi còn gì.
- Mẹ em nói phải đó. – Vân nhanh nhảu chen vào. – Chú Khánh với cô Linh cho chị Gấu trúc đi cùng cả nhà con nhé!
- Có gì mà không được đâu nào… – Khánh cười và nhìn cô con gái. – Con cứ đi cùng gia đình cô chú ấy cho vui. Bảo Lộc đẹp lắm đó…
- Vậy cứ quyết định thế nhé! – Thảo Nhi cười, chị cũng chẳng hiểu tại sao cô con gái của mình lại nằng nặc bảo chị mời Vũ cùng đi, nhưng nó có vẻ vui lắm.
- Vâng ạ!
Khánh Nam đưa mắt nhìn Vân, thấy con bé nháy mắt là anh hiểu ngay ra vấn đề. Hóa ra đây là cái cách mà nhóc Vân nghĩ ra để giúp anh trai nó. Chẳng biết là may mắn hay là xui xẻo nữa.
Trên đường đưa Phượng Vũ trở lại kí túc, anh đưa cho cô ta một cái hộp nói:
- Này, quà của cô đấy.
- Ơ, cám ơn anh. Tôi quên không mua rồi.
- Cô mà nhớ tôi mới ngạc nhiên đấy. Chuyện hôm trước tôi quên rồi, nên cô đừng có tỏ ra như thế nữa, khó nhìn mặt nhau lắm.
- Phải… Dù sao thì anh cũng đừng có dại mà thích tôi…
- Lần đầu tiên có người bảo tôi đừng thích người ta, thú vị thật. – Khánh Nam cười. – Mà thế cũng đúng, nếu cô mà cặp với tôi, cô sẽ khổ lắm đấy.
- Vì anh trăng hoa sao?
- Một phần. Nữa là vì tôi sắp đi rồi.
- Anh đi đâu?
- Mẹ đã đồng ý cho tôi sang Mỹ học…
- Chúc mừng anh…
- Tôi sẽ đi khoảng bốn năm.
- Ừm.
- Thế nên tôi không thể biến cô thành đá Vọng phu được.
- Ha ha, bốn năm mà đã hóa đá được sao? Nhưng đúng là xui xẻo mới yêu anh và đợi anh lâu như thế.
- Bốn năm sau tôi sẽ quay về đây, lúc đó tôi sẽ rất khác bây giờ, có lẽ sẽ bớt bồng bột hơn. Mà tôi quên chưa nói với cô nhỉ, cái cách xuất hiện của cô làm tôi bất ngờ lắm đấy nhé! Không phải lần đầu gặp đâu, mà cái hôm cô đi với bố mẹ cô đấy. Tôi có nằm mơ cũng không dám tin cô là con gái của cô Linh và chú Khánh.
- Thế nên lúc trước tôi mới hỏi anh có phải là cháu của chủ tịch tập đoàn Lotus như mọi người nói hay không? Nhưng anh có trả lời đâu…
- Thế nếu biết rồi thì sao?
- Thì tôi sẽ không bị bất ngờ nữa.
- Cái bài hát lần trước cô hát là bài gì thế? Cái bài có câu gì mà: “vườn nhà em bát ngáy hương hoàng lan tỏa bay” đó. Bài đó rất hay.
- “Đêm thành phố đầy sao”.
- Chẳng bao giờ nhìn thấy ngôi sao nào từ thành phố Hà Nội. – Khánh Nam hạ mui xe xuống và nhìn lên trời.
- Cái chính không phải là những ngôi sao có được nhìn thấy hay không. Anh cứ nghe bài hát rồi sẽ thấy thông điệp của nó.
- Ừ, nhất định tôi sẽ thử. Bao giờ về tôi sẽ hát cho cô nghe nhé!
- Bốn năm nữa cơ đấy, sao không phải bây giờ.
- Tôi đâu có thuộc ngay được. Mà giờ cũng không có hứng học hát nữa.
Đứng nhìn theo đèn xe ô tô nhạt dần vào dòng xe đông đúc ngoài đường, Phượng Vũ nắm chặt hai tay lại. Cô đã tỏ ra mạnh mẽ một cách khó tin trước mặt người con trai ấy. “Đừng yêu em. Em xấu lắm.” Cô thở dài, trái tim vụn vỡ bấy lâu nay của cô còn có thể lành được nữa hay sao? Cô còn cơ hội đến với một người như anh sao? Biết những bí mật của cô mà anh vẫn yêu và chấp nhận cô ư? Hay đó chỉ là trò chơi của anh, như những lần trước đây, rồi sẽ có một ngày game over khi anh chán?
“Không được, mình sẽ không yếu mềm nữa.”
Cô ngước nhìn bầu trời và đi vào trong kí túc xá.
Yêu không hối tiếc – Chương 11
Định mệnh
Bảo Lộc, với những cánh đồng hoa mênh mông, với những đồi chè bát ngát, màu đất đỏ làm người ta phải ghi nhớ sâu sắc về vùng đất tuyệt diệu này. Khánh Nam tự hào vì mình đã sinh ra và một phần tuổi thơ gắn với vùng đất đầy nắng và gió cao nguyên ấy. Trong trí nhớ mơ hồ của anh, không hề có một chốn thần tiên nào hơn thế.
Ba Giang của anh vẫn ở Đà Lạt điều hành việc kinh doanh. Ba đã lấy vợ và có hai con, một trai một gái. Còn mẹ Diễm Phương thì đã về lại quê mình ở Đắc Lắc sống. Đó là hai người vô cùng quan trọng trong anh, họ đã cùng mẹ nuôi anh lớn lên, yêu chiều anh như con do chính họ sinh ra. Mẹ anh nói rằng, nếu không có họ, thì đã không có anh của ngày hôm nay.
Rời nhà ông ngoại Phi Long, ba người Khánh Nam, Phượng Vũ và Trác Vân đi ngược theo một con đường đất đỏ còn lầy lội do cơn mưa đêm qua. Ông ngoại nói rằng con đường ấy dẫn ra thung lũng hoa đẹp nhất Bảo Lộc này, và cả ba tò mò muốn đến đó chơi.
Khi thung lũng hoa màu vàng trải dài trước mắt ba người, không ai bảo ai, cả ba cùng reo lên đầy thích thú. Một màu vàng bát ngát, thỉnh thoảng điểm chút sắc tím hoặc đỏ. Một thiên đường trên trần thế thì cũng chỉ thế này thôi.
- Anh Hai, giống mấy cái cánh đồng hoa vàng ở Anh quá hén? – Nhóc Vân kêu lên. – Để mai đem máy ảnh tới đây chụp mấy hình, cho bọn bạn em lác mắt hết cả lũ. Kiểu gì chả ùn ùn kéo qua đây chơi. Mình xuống dưới đi anh Hai.
Con bé nói và chạy biến xuống dưới, làm anh không kịp ngăn lại. Con nhóc này ham chơi quá đi mất. Anh quay sang nhìn Phượng Vũ, hỏi:
- Cô có muốn xuống đó không?
- Tất nhiên. – Phượng Vũ quay sang nhìn anh cười, nắng vàng, hoa vàng cũng không rạng rỡ bằng nụ cười của cô lúc này.
- Thế thì đi nào… – Anh chộp lấy tay cô và kéo đi.
Trác Vân chạy trước hai anh chị nó nên nó cố tình lẩn đi một chỗ để cả hai có thời gian đi với nhau. Nó thích thú ngắt một vài bông hoa cầm trên tay và hát véo von một bài dân ca của Hà Lan. Nó phát hiện ra dưới này không chỉ có hoa vàng mà còn cả những loài hoa có màu sắc khác nữa.
Nó cứ nhảy nhót thích chí khắp nơi, đến khi trên tay nó là cả một bó hoa thật lớn, đủ các loại hoa mà nó chẳng biết tên, nó định bụng sẽ đem cho anh nó để tặng cho chị gấu trúc. Nó tìm đường quay lại, không nghĩ rằng cái thung lũng hoa này đủ lớn để làm nó đi lạc. Chẳng thấy bóng dáng anh trai nó đâu, nó cất tiếng gọi, cũng không có tiếng đáp lại.
Nó chạy cuống lên tìm lại con đường cũ, nhưng chỗ nào cũng toàn một màu hoa vàng, làm gì có con đường nào đâu. Nó lo sợ cuống cuồng.
- Á …
Nó hét lên khi giẫm phải một cái gì đó, hay một con gì đó mềm mềm khiến nó ngã sóng soài, rồi nghe bắp chân nhói đau. Người nó cứ thế tê đi, không làm sao mà đứng dậy được nữa. Con rắn sau khi tặng cho nó một nhát cắn chí mạng thì bò đi ngay lập tức.
“Chết rồi … mình chết chắc rồi … ” Nó lo sợ nghĩ. Nó muốn khóc lên thật to để anh nó nghe thấy, nhưng giữa mênh mông không gian này, tiếng của nó sao mà bé quá.
“Soạt.” Một người xuất hiện, kì lạ như một câu chuyện thần thoại, nơi nó thường nghe mẹ kể rằng các vị thần thường bất ngờ xuất hiện để giúp đỡ người bị nạn.
Anh ta không cao lắm, làn da rám nắng, khỏe khoắn, ánh mắt lanh lợi, gương mặt rất hiền. Anh ta mặc một bộ quần áo bằng vải nâu cũ kĩ, hơi sờn rách, lưng đeo một chiếc gùi lớn. Vừa nhìn thấy cô, anh ta dừng lại và hiểu ngay mọi chuyện.
Anh ta không chú ý đến lời cô, cũng không chú ý đến những giọt nước mắt của cô mà chỉ ngồi xuống, nhìn lên bắp chân trần của cô, nơi còn nguyên hai vết máu đỏ. Bỏ cái gùi xuống, không ngần ngại, anh ta nâng bắp chân cô lên, ghé miệng lại hút hết máu độc ra. Một lúc sau, anh ta lấy từ trong người ra một chai thuốc nhỏ, rót vào miệng vết thương một thứ bột màu trắng trong lọ đó và dùng chiếc khăn tay trong gùi thuốc buộc lại cho nó.
Xem bài viết Yêu không hối tiếc - Hân như tại 9club.xtgem.com, nơi cập nhật các thông tin về Yêu không hối tiếc - Hân như