Thì...thì sao nào ? Lời hứa ấy thì liên quan gì ở đây ? Tối hôm qua mày ở đâu ? Ở bệnh viện! Cháu gọi về thông báo rồi mà! Ở bệnh viện với ai ? Tên tóc vàng! Hắn ta bị thương vì cháu nên cháu ở lại chăm sóc hắn.
Tôi đáp thẳng thắn là thế mà chú Bảy cứ nhìn tôi bằng ánh mắt cực kì đáng sợ. Cứ như có thể phát ra lửa để thiêu rụi tôi vậy. Vô lý đến thế là cùng!
Như thế mà mày còn nói là không làm gì sai sao ? - chú Bảy hướng ánh mắt trách cứ về phía tôi. Vâng! Cháu đã làm sai cái gì nào ? - tôi gân cổ cãi. Mày đã thích một thằng con trai trước khi tao kết hôn. Như thế là mày đã vi phạm lời hứa! - ổng lại tiếp tục điệp khúc gào thét.
Tôi ngơ ngẩn. Chú Bảy đang nói cái gì thế nhỉ ? Tôi thích một thằng con trai rồi à ? Khi nào chứ ?
Chú nói lại coi!Cháu nghe không rõ! Thích ư ? Ai ? Tên ca sĩ tóc vàng đó!
Tôi tự cho bản thân 2 phút để lấy lại tinh thần và chuẩn bị sức lực để ném thẳng vào mặt ông chú quý hóa của mình cơn thịnh nộ đang dâng lên ngút ngàn trong lòng. Cái gì chứ ? Tôi mà đi thích cái tên tóc vàng ái nam ái nữ ấy à ? Chết vì tức mất thôi!
Sao ? Tao nói đúng rồi chứ gì! - chú Bảy tiến sát lại phía tôi, mặt lầm lỳ.
Bốp!
Mặc dù chúng ta là quan hệ chú cháu, mặc dù cháu không hề muốn làm cái việc này nhưng mà chú đã khiến cháu không còn lựa chọn nào khác. Đừng bao giờ hành động theo cách điên rồ như thế này nữa! Sức chịu đựng của cháu không phải là vô hạn đâu! Hừ!
Tôi cố gắng nói mềm mỏng sau khi đã thẳng tay đánh một cú trời giáng vào bụng của ông chú không bình thường của mình. Càng lúc chú Bảy càng đi quá giới hạn. Ổng tự cho rằng tôi thích tên tóc vàng và rồi chỉ trích tôi đã vi phạm lời hứa ngớ ngẩn mà mình đặt ra. Cho dù chú Bảy có về mách ba và mấy bác chuyện tôi đánh ổng thì tôi cũng mặc kệ. Ai bảo ổng lôi xộc tôi ra đây rồi nói những lời điên rồ chứ! Mà tôi thích ai thì đó là quyền của tôi! Chú ấy có quyền gì mà phán xét ở đây. Bực mình thật! Bực mình quá đi!
Tôi bỏ lại chú Bảy đang nhăn nhó vì bị hứng trọn cú đấm ngàn cân của tôi rồi đi về. Biển hôm nay không đẹp tí nào. Và dường như là sắp có bão thì phải...Gió cứ thổi rít từng cơn, sóng đánh dồn dập tưởng chừng muốn nuốt chửng bờ biển. Trời thi lại âm u nữa chứ...
Đột ngột một tiếng sét nổ ngang tai...
Tôi giật mình...
Và bỗng nhiên trong đầu tôi lại hiện ra những mảng kí ức rời rạc vụn vỡ...Chúng cứ đan chéo trong đầu, vừa hiện vừa ẩn. Tôi thấy mình trong những mảng kí ức đó. Bên cạnh tôi còn có những con người khác. Họ lạ lắm...Dường như chúng tôi rất thân nhau...Đầu tôi cứ thế lại nhức ong ong như bị búa đánh xuống. Chắc là thần kinh tôi có vấn đề rồi! Ngày mai có khi phải đi khám thôi...Huhu
PHẦN 20:
Mày sao thế ? - cái đập vai của chú Bảy làm tôi tỉnh hẳn. Không! Không sao! Chú đừng đụng vào cháu! - Tôi làm mặt giận vùng vằn bỏ đi. Trong đầu vẫn đang đầy thắc mắc về những gì mình vừa thấy. Này! Đứng lại chờ chú với! Mà nói như lúc nãy có nghĩa là mày không thích thằng ca sĩ đó phải không ? - chú Bảy vừa đuổi theo vừa nói í ới. Đó không phải việc của chú!
Tôi ngoái đầu quát ầm lên rồi chạy thật nhanh. Sao trên đời này lại có một tên con trai kì cục như chú Bảy của tôi được nhỉ ?
...
Vừa vào đến nhà cũng là lúc trời đổ mưa to. May thật! Suýt tí nữa là ướt như chuột lột rồi. Nhưng hình như nhà tôi có khách thì phải ?
Con chào mấy ba, con chào các bác!
Không ai đáp lại lời chào vừa rồi của tôi. Hix...Có chuyện gì mà hôm nay cả nhà lại tề tựu đông đủ vào giờ này nhỉ ? Không khí xem ra cũng không ổn chút nào. Tôi biết ý nên nhẹ nhàng kiếm cho mình một chỗ ngồi. Người có khuôn mặt căng thẳng nhất là bác Hai. Tôi nhìn sang phía bác Tư. Bên cạnh bác ấy là một người phụ nữ trung niên khá hiền hậu, nhìn người này quen quen, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi.
Hôm nay có việc gì mà mấy anh về nhà sớm thế ? - bây giờ mới thấy chú Bảy lết xác về, người ổng ướt nhẹp. Đáng đời! Mày làm cái gì mà để dầm mưa như thế hả ? Càng ngày mày càng hư đó Bảy! Lên phòng thay quần áo nhanh rồi xuống đây họp gia đình! - tiếng quát của bác Hai khiến cả tôi và chú Bảy giật bắn mình. Xem ra đúng là có chuyện không hay rồi! Xưa nay bác Hai thương ông Huy nhất, chưa bao giờ quát mắng ổng mà hôm nay lại mắng té tát như thế trước mặt bao nhiêu người thì quả là không bình thường. Báo hại chú Bảy hoảng quá chạy tọt lên trên lầu. Mà cũng đáng lắm! Hừ...
Không khí gia đình được thổi căng lên mức báo động. Không ai nói với ai một câu. Tôi cảm giác dường như mọi ánh mắt của các bác và của ba đều đổ dồn vào người phụ nữ lạ mặt kia. Bà ta rốt cuộc là ai nhỉ ?
Trong tình cảnh như thế thì cái điện thoại chết tiệt lại reo lên inh ỏi mới khổ chứ! Tôi luống cuống moi con Wave to oạch của mình ra rồi chạy ào về phía nhà vệ sinh. Là số lạ!
A lô! Tình yêu! Anh nhớ em quá!
Tôi suýt nữa cắn nhầm phải lưỡi khi nghe thấy giọng nói phát ra trong điện thoại. Là tên tóc vàng!Cái quái gì đây chứ ?
Anh bị gì thế hả ? Gọi cho tôi làm gì ? - tôi cố gắng nói khẽ khàng. Thì anh mới nói rồi đấy thôi! Anh nhớ tình yêu nhiều! Thôi nhé! Dừng lại ở đây thôi nhé! Trò đùa của anh quá lố rồi đó! Cắt máy đây! - tôi gầm gừ trong điện thoại. Cứ ngỡ là hắn ta sẽ bình thường trở lại, ai dè càng lúc càng nặng thêm. Đúng là khổ không chịu nỗi! Khoan! Gì nữa ? Gửi cho anh ảnh của em đi! Làm gì ? Để ngắm! Điên!
Tôi bực mình tắt cuộc gọi. Ở nhà một ông chú khùng là đủ rồi. Tôi không muốn dính thêm một tên khùng nữa đâu.
Lại là tên tóc vàng phải không ?
Chú Bảy đưa đôi mắt ma quái nhìn tôi sau khi khiến đứa cháu mình rơi cả tim ra ngoài vì giật thót.
Không phải! Mệt với chú quá!
Tôi đáp nhanh gọn lẹ rồi phóng cái áo ra phòng khách. Ngày mai có khi cũng phải đem chú Bảy tôi đi khám để coi ổng đứt mấy dây trong đầu rồi mới được.
Trở lại với phòng khách cùng không khí nặng nề của những người lớn. Thực sự tôi không hiểu chuyện gì nghiêm trọng đã xảy ra mà khiến cho ba cùng mấy bác căng thẳng như vậy.
Tại sao chú lại đem cô ta về đây ? - bác Hai gằn giọng hỏi bác Tư. Em...em...muốn quay lại... - bác Tư giọng run rẩy. Cái gì cơ ? - bác Hai, bác Ba, bác Năm và ba đồng thanh hét lên. Em xin anh, tôi xin mấy chú! Dù cho cô ấy đã làm nhiều việc có lỗi với em nhưng thực sự em không thể sống thiếu cố ấy được! Chúng em sẽ làm lại từ đầu! Chúng em sẽ cố gắng! Hãy cho cô ấy thêm một cơ hội nữa. - bác Tư cùng người phụ nữ quỳ xuống khóc lóc thảm thiết khiến cả nhà ai cũng ngỡ ngàng. Chú...chú thật là... - bác Hai tỏ thái độ bất lực nhìn bác Tư.
Những chuyện sau đó thì tôi không được biết vì ba bắt tôi lên phòng. Cái nhà này có một cái cần phải sửa là thói gia trưởng. Bất cứ chuyện lớn trong nhà đều không bao giờ cho tôi tham gia đóng góp ý kiến. Dù tôi là đứa con gái duy nhất trong nhà nhưng luôn phải sống dưới sự gia trưởng nặng nề của mấy bác. Đôi khi tôi cũng bực mình muốn lên tiếng nhưng không đủ can đảm. Với lại ngoài tính gia trưởng ra thì mọi người ai cũng thương tôi hết mực nên đành phải chấp nhận mà bỏ qua...
Trong thời gian đó thì tên tóc vàng lại tiếp tục công cuộc quậy phá tôi bằng cách nhắn tin liên tục đòi tôi send ảnh cho hắn. Đúng là tên này bị điên thật rồi. Tôi càng không reply thì hắn càng gửi. Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ mà hộp thư của tôi đã nhận được...200 tin nhắn! Quá sức bực mình, tôi tắt luôn nguồn và quăng con dế cưng vào góc giường. Muốn đọ sức với Thục Nguyên này không dễ đâu! Hừ!
Một lúc sau thì chú Bảy lên phòng bảo tôi xuống nhà dưới. Cái mặt ổng cứ tủm tỉm cười làm cho tim tôi được dịp...tập thể dục! Không biết lại có chuyện gì nữa đây...
Bác Hai nhìn tôi, sau vài giây chăm chú thì «ban lệnh». Và cái lệnh này thực sự khiến tôi không thể đứng vững được nữa...
Từ ngày hôm nay, thằng Bảy sẽ qua ở cùng với Thục Nguyên. Phòng của thằng Bảy sẽ giao cho cho cô Diệp ở!
PHẦN 21:
Phải mất một vài phút thì tôi mới đủ bình tĩnh để hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Nhưng sao cả nhà có đến 7 nam thì lý do gì để phải bị ở chung phòng với chú Bảy cơ chứ ? Ai chứ ông chú kinh hoàng này sẽ dự báo cho tôi một tương lai không mấy lạc quan...hu hu...
Thế là tôi gân cổ cãi lại và cố hỏi cho ra lẽ lý do ở đây là gì...
Và câu trả lời của bác Hai là như thế này:
Mấy chú mấy bác cũng đã hội ý và bàn bạc kỹ lắm rồi. Trước tiên là cần phải có một phòng riêng cho cô Diệp đây (bác Hai chỉ vào người phụ nữ đang đứng bên cạnh bác Tư, thái độ có vẻ không mấy thiện cảm) . Nếu bắt cháu qua ở với một trong bảy chú bác ở đây thì rất khó cho cháu vì dù sao cháu cũng là con gái. Sau nhiều lựa chọn và xem xét thì chúng ta thấy cho thằng Bảy qua ở với cháu là ổn nhất! Còn lý do vì sao lại là thằng Bảy mà không phải ai khác thì cháu hỏi nó đi!
Tôi quay sang nhìn chú Bảy bằng một cái liếc rách mặt. Ổng coi bộ đang mưu toan chuyện gì đó xấu xa nên vẻ mặt rất chi là...đểu!
Gì mà mày nhìn chú ghê thế ? Chú giải thích đi! Có phải chú đòi qua ở với cháu không ? Mày đúng là hoang tưởng! Tao đau lòng lắm mới phải chấp nhận qua ở chung phòng với một đứa con gái luộm thuộm như mày đó! Bộ chú sạch lắm đấy! Mà nếu thế thì tại sao chứ ? Tại sao cháu lại phải ở cùng phòng với chú ? Tại sao ? Nếu không phải tao thì cũng là một trong số 7 chú bác ở đây mà thôi. Nhưng tại sao lại là tao thì để tao giải thích cho mà nghe. Trước nhất, mày có chấp nhận để thằng Tám qua ở cùng không ?
Tôi chột dạ. Chú Tám xưa nay nổi tiếng bạo lực trong lúc ngủ. Có nghĩa là chú Tám của tôi đang tuổi ăn tuổi chơi (tháng 11 năm nay chú ấy mới tròn 16 tuổi) nên rất hiếu động. Cả ngày hết bóng đá qua bóng rổ, hết bóng rổ lăn qua bóng chuyền, chán bóng chuyền thì nhảy sang quần vợt nên tối đến cứ y như rằng trong lúc ngủ cũng...tập thể dục rầm rầm. Gì chứ tôi là người hiểu rõ nhất chuyện này, vì phòng tôi nằm sát phòng chú Tám. Cứ tầm khoảng 1, 2 giờ sáng là tôi phải bịt tai lại bởi sự quấy phá của những âm thanh ồn ào bắt nguồn từ phòng ông chú nhỏ mê thể thao của mình. Nếu chung phòng với chú Tám thì chắc người tôi thành bộ xương khi bị chú ta...tẩn cho vài trận khi ngủ. Không được! Nhất quyết không được!
Sao ? Lắc đầu rồi chứ gì ? Tiếp theo là ba của mày, tức là anh Sáu. Mày có muốn không ? - chú Bảy cười nham nhở. Ba à ? - tôi quay sang nhìn papa yêu dấu.
Nhìn xong thì tôi nước mắt lưng tròng. Nếu mà ba không có tật xấu là lúc ngủ ngáy quá tần suất thì chắc chắn là không có vấn đề gì. Cũng chỉ vì cái tật ngáy o o này mà không cô nào dám tiến tới với ba và ba đành chấp nhận ở vậy nuôi tôi cho tới bây giờ. Hix...
Tiếp nữa là anh Năm!
Tôi lại hướng trái tim mình sang phía bác Năm. Nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt buồn rầu của bác là tôi đủ biết câu trả lời. Niềm đam mê lớn nhất của bác tôi là nghiên cứu khoa học. Cũng vì tận tụy với sự nghiệp của mình nên bác Năm dù đã lớn tuổi mà vẫn không chịu lấy vợ. Bác tôi hầu như không ngủ vào ban đêm. Theo như lời bác thì chỉ có ban đêm mới đem lại cho bác cảm hứng làm việc và nghiên cứu. Mà các bạn cũng thấy đó, đã nghiên cứu thì tất nhiên là phải bật đèn, mà bật đèn thì làm sao mà tôi ngủ được. Thêm nữa, tôi mà bị mất ngủ thì y như rằng sáng hôm sau sẽ như một con gà dịch, lơ ngơ và lác ngác. Thế là một người nữa bị rơi vào top không thể!
Anh Tư thì mày tự hiểu rồi đấy!
Bác Tư thì khỏi phải bàn cãi. Nếu như bác Năm đêm đêm đều phải bật đèn để nghiên cứu khoa học thì bác Tư không cần nghiên cứu khoa học cũng phải bật đèn. Vì đó là thói quen bất di bất dịch của bác ấy từ khi nhỏ cho tới bây giờ. Có lần vì tiếc tiền điện quá nên ba tôi đã đợi bác Tư ngủ say rồi lén sang phòng bác ấy tắt phụt cây đèn ngủ (nói là đèn ngủ cho oai chứ thực ra độ sáng của nó còn hơn đèn huỳnh quang nữa) . Ấy vậy mà chỉ vài giây sau là bác Tư mở mắt tỉnh dậy (mặc dù trước đó đã ngủ rất say) và bật lại đèn. Có ai kỳ cục bằng bác tôi không chứ ?
Người kế tiếp là anh Ba! - chú Bảy chóng tay vào tường nói tưng tửng.
Bác Ba thì sao nhỉ ? Tôi không nhớ là bác ấy có vấn đề gì nặng nề cho lắm.
Cháu thấy bác Ba cũng được mà! - tôi mỉm cười sung sướng. Cái gì ? - tất cả mọi người trong nhà đồng loạt há hốc mồm làm tôi chửng hửng. Nói như cháu thì có nghĩa là cháu đồng ý cho bác đem thêm con Miu Miu vào trong phòng luôn nhá! Con Miu Miu à...
Tôi ngờ ngợ vài giây...Vài giây tiếp theo thì da gà tôi đồng loạt nổi lên rần rần. Như đã trình bày, bác Ba của tôi tuy đã bước qua cái thời son trẻ nhưng tính cách với còn «nổi loạn» lắm! Nhiều khi còn nổi loạn hơn đám thanh niên bằng tuổi tôi nữa cơ. Bác có nuôi một con chó Nhật, tuy nhìn rất dễ thương nhưng chỉ cần nhìn hai chủ tớ quấn quýt với nhau thì ai cũng lắc đầu bái phục. Đáng sợ nhất là trong lúc ngủ, con Miu Miu (là dog mà lại đặt tên của mèo thì bạn cũng hiểu độ nổi loạn của bác tôi như thế nào rồi nhỉ ?) phải liếm ướt mặt của chủ nó, sau đó được bác Ba ôm vào lòng thì mới chịu ngủ. Vấn đề được đặt ra là tôi bị dị ứng với lông của động vật! Phải nói là cực kì dị ứng. Có vẻ tình hình không được như ý tôi mong muốn. Huhu...
Cuối cùng là bác Hai!
Mới nhắc đến bác Hai là đầu tôi lại vang lên khúc nhạc cải lương của vở « Đời cô Lựu». Thú thật là tôi không thích xem cải lương nhưng cái vở cải lương này thì tôi thuộc làu. Vì đơn giản là ngay lúc còn nhỏ thì tôi đã được nghe nó. Nghe liên tục từ nhỏ đến lớn nên nó thấm luôn vào người lúc nào không hay. Bác Hai rất mê cải lương. Sáng, trưa, chiều, tối, lúc nào đi ngang phòng bác cũng nghe cải lương. Lúc nào buồn miệng bác cũng hát cải lương. Đặc biệt là đêm nào ngủ bác cũng mở băng cải lương. Thử hỏi nếu thế thì làm sao tôi có thể ngủ được chứ ?
Và thế là, nói đi nói lại, nói xa nói gần, thì sự thật là tôi không thể ở cùng phòng với ai ngoài ông chú Bảy quái quỷ của mình...
Vậy là sao chứ ?
Đang rầu ruột vì sự thật đau lòng đó, tôi lại được phen lên tim khi nghe thấy tiếng tên tóc vàng oang oang trong đầu:
«Tình yêu! I miss you so much!»
Chưa kịp trấn tỉnh thì cả nhà tôi đồng loạt quay đầu nhìn khi có giọng nói của người lạ vang lên.
Đó là một cô gái rất rất xinh đẹp với với mái tóc đen óng ả uốn những lọn xoăn nhẹ, đôi mắt cũng đen láy cùng hàng mi cong đến mức không thể nào cong hơn, cô ấy mặc một chiếc váy ngắn màu huyết dụ và chân đi tất quần đen. Đoạn văn tả này nghe rất quen đúng không? Đúng! Không quen sao được khi đó là cô gái đã cướp đi nụ hôn đầu đời của tôi chứ? Không quen sao được khi đó chính là tên tóc vàng Phước Nguyên chứ?
Ôi không...
PHẦN 22:
Nhanh như chớp tôi bay tới chỗ tên tóc vàng, đồng thời cầm tay hắn toan lôi ra ngoài. Nhà tôi bây giờ đã nhiều chuyện lắm rồi, thêm sự xuất hiện của hắn thì chắc sẽ xảy ra chiến tranh mất. Ấy vậy mà anh ta không chịu đi theo tôi, thái độ còn tỏ vẻ nũng nịu như mấy đứa con gái điệu đàng ở lớp tôi nữa chứ! Trời ạ! Mắc ói quá đi!
Nguyên! Ai thế con? - ba tôi đầy vẻ thắc mắc. Dạ? - tôi giật mình. Cháu chào cả nhà! Cháu là bạn của Nguyên ạ! Hôm nay Nguyên bảo cháu tới đón đi dự sinh nhật nhỏ Mít. - tên tóc vàng trả lời ngon ơ, còn tôi thì mắt tròn mắt dẹt. Sao đến cả tên của con nhỏ thân nhất của tôi hắn cũng biết nhỉ? Loạn! Loạn rồi! (Nhưng công nhận Phước Nguyên giả gái đạt ghê cơ! Ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng, thánh thót mới chết chứ!) Thế à? Vậy thì thu xếp đi với bạn đi! - bác Hai nghiêm nghị bảo. Ơ! Đi đâu cơ ạ... - chưa kịp để tôi nói hết câu thì tên tóc vàng đã nhảy vào họng tôi ngồi. Mà không, đúng hơn là nhảy vào...đầu tôi.
"Em mà không chịu đi với anh thì đừng trách anh tàn nhẫn nhé!"
"Cái gì?"
"Thế em có muốn anh cởi bộ tóc giả này ra rồi xưng với mấy chú bác em rằng anh là bạn trai của em không? Gì chứ tính khí của mấy ông bác của em thì anh hiểu rõ lắm! Sao? Chọn cái nào?"
"Hứ! Anh...anh..."
Tôi tức đến nỗi chỉ muốn đấm cho tên mất dịch này một cú thật mạnh cho cái mặt của hắn lún hẳn vào trong luôn. Tại sao Phước Nguyên lại biết việc mấy bác và ba tôi rất rất ghét việc tôi có người yêu trong thời điểm này chứ? Có khi là kiếp trước tôi và tên này đã từng là một đôi thật. Nhưng cũng chưa hẳn, khả năng cao hơn là kiếp trước hắn với tôi không đội trời chung. Mà đã là kẻ thù của nhau thì đôi khi còn hiểu rõ nhau hơn cả người yêu nữa cũng nên.
Nhưng nói sao thì nói, tôi không dám thách thức cái tên quái dị này...Huhu...Nhìn sang thì mặt chú Bảy đang như Trương Phi. Tốt hơn hết là nên chuồn khỏi đây để tránh nhìn cái bản mặt đáng ghét ấy!
Sao thế Nguyên? Sao tự dưng con lại đứng ngẩn tò te vậy? - ba tôi ngạc nhiên khi thấy tôi đứng thẩn thờ như người mất hồn (mặc dù lúc đó tôi đang nói chuyện bằng suy nghĩ với tên tóc vàng @@) Ơ...ơ...Không ạ! Vậy thì con đi với bạn đã nhé! Còn chuyện chú Bảy sang ở cùng phòng thì con chưa đồng ý đâu ạ! Ba với mấy chú bác bảo chú Bảy ra ngoài ban công mà ngủ! - tôi thể hiện thái độ dứt khoát rồi quơ vội chiếc mũ bảo hiểm.
"Đem nồi cơm điện theo làm gì thế tình yêu? Em đói à?"
"Hả?" - tôi đứng khựng lại - "Thế không phải đi xe máy à?"
"Anh không nhớ là em thích đi chơi với anh bằng xe máy! Thường là chúng ta luôn đi bộ mà!"
"Cái gì?"
...
Theo tình hình hiện tại thì tôi đã phải cuốc bộ gần 1 cây số cùng với tên tóc vàng giả gái bên cạnh. Thực ra thì không phải tôi ghét đi bộ nhưng trong thời điểm này mà bắt tôi dạo chơi bằng đôi chân thì quả là cực hình. Nhìn sang thì Phước Nguyên vẫn đang thong thả bước đi mặc cho việc anh ta mang một đôi giày cao gót...7 phân!
Này! Anh không mỏi chân à? Không! Quen rồi! Hix...quen rồi ư? 1 năm chúng ta yêu nhau, anh đã quen với việc tối tối đi bộ cùng em trong bộ dạng này rồi. Có lẽ em không nhớ được! Nhưng không sao! Mình anh nhớ là ổn rồi!
Hắn nói nghe rất chân thành. Tôi đang dao động. Thực sự là tôi đang dao động. Tôi đã bắt đầu nghi ngờ về những lời Phước Nguyên từng nói. Lúc đầu tôi nghĩ anh ta bị thần kinh nên mới có thái độ kì cục như vậy. Nhưng càng lúc tôi càng có cảm giác những điều đó là thật...Tuy nhiên, tôi lại không đủ khả năng để có thể tin vào một sự thật vô lý và quá mơ hồ như thế!
Anh này! - tôi hỏi khẽ. Gì vậy em? Thực sự là anh không phải đang đùa giỡn với tôi chứ? Đùa giỡn với em ư? Mà em nghĩ vậy cũng đúng! Chẳng ai có thể hiểu được những điều anh đang làm. Ngay cả em cũng không hiểu. Nếu em nghĩ anh đùa giỡn thì cứ coi là anh đang đùa giỡn đi!
Xem bài viết Không phải là cổ tích - Kawi tại 9club.xtgem.com, nơi cập nhật các thông tin về Không phải là cổ tích - Kawi