Chết ! Sập Bẫy Rồi
Nhân vật chính của câu chuyện – Tần Khanh là một cô gái bình thường mà chúng ta có thể gặp ở bất cứ đâu, một cô gái như thế, có lẽ khi gặp chúng ta sẽ vô tình đi lướt qua. Nhưng nam chính Tống Tử Ngôn lại là “thần tượng” siêu cấp cao vời vợi mà những người như chúng ta không thể với tới được. Vốn là hai kiểu người không nên gặp nhau. Nhưng tình yêu của họ lại cho chúng ta một bài học như thế này: Chỉ cần cơ hội đến, bất cứ chuyện gì đều có thể xảy ra!
Chết! sập bẫy rồi, một tiểu thuyết đặc sắc của King Kong Barbie tên thật là Lý Nam.
Cô sinh viên khoa tiếng Anh năm cuối Tần Khanh vì trượt môn tự chọn nên phải học lại, không cam lòng, cô nàng quyết tâm đi xin xỏ thầy giáo. Nào ngờ, người cô gặp phải chính là Tống Tử Ngôn – thầy giáo trẻ, đẹp trai, giỏi giang và vô cùng khó tính.
Hết cách nên Tần Khanh phải làm liều – quyết định tỏ tình với Tống Tử Ngôn. Nào ngờ, thầy Tống đồng ý, từ đây cuộc sống của Tần Khanh rơi vào những “thảm cảnh oái ăm” do Tống Tử Ngôn bày ra.
Hết ở trường học đến công ty, Tống Tử Ngôn nhiều lần lợi dụng quyền uy của tổng giám đốc để trêu chọc Tần Khanh khờ khạo, khiến Tần Khanh hết lần này đến lần khác dở khóc dở cười…
Một câu chuyện siêu hài hước pha lẫn những khoảng lặng đầy xúc động bắt đầu…
Một cuốn tiểu thuyết tình yêu khiến tôi phải đọc thâu đêm, một cuốn tiểu thuyết tình yêu vô cùng thú vị, một cuốn tiểu thuyết tình yêu vừa hài hước vừa dễ thương. Đọc xong, trong đầu óc tràn ngập những tình tiết vui vẻ. Đọc hết câu chuyện, tôi cũng phải kêu to lên một tiếng: Chết, sập bẫy rồi! Đáng tiếc là bị tác giả bẫy, không phải nam chính bẫy đâu!
Chương 1: Đại học
Hít vào, thở ra, lại hít vào, lại thở ra.
Hít vào thở ra hết N lần, tôi chầm chậm đi về phía bục giảng. Sinh viên trong lớp đã ra ngoài hết, chỉ còn lại một người đàn ông đang thản nhiên đứng chỉnh sửa gì đó trên bục giảng.
Tôi hắng giọng: “Thầy Tống.”
Hắn ngẩng đầu lên, con mắt đen trầm tĩnh liếc qua tôi, tôi nghe tiếng tim mình đang đập dữ dội, khẽ cắn môi, thoáng hạ quyết tâm, tôi cất tiếng: “Thầy, em là Tần Khanh lớp 9!”
Hắn im lặng, trong mắt hơi ẩn ẩn ý cười.
Tôi nuốt nước bọt, nắm chặt tay lại, ngẩng cao đầu, nói to: “Thầy, em yêu thầy!”
“Thế nào, thế nào? Kết quả sao?!”
Vừa trở lại ký túc xá, một đám người đã xông tới.
Tôi đáp xuôi xị: “Tao nói rồi.”
“Thế sau đó? Thầy phản ứng thế nào?” Ánh mắt đám người vây quanh lóe sáng.
“A, ra thế à.”
“Cái gì ra thế?”
Tôi nhún vai: “Đấy là phản ứng của lão ấy đó.”
Nói chính xác hơn, lúc đó hắn khẽ giật mình, sau đó nhìn tôi ý vị thâm trường, đáp: “A, ra thế à.”
Tôi nghiêng người dựa đầu lên vai Tiêu Tuyết, ai oán nói: “Mày nói tao có nên tuyệt vọng không đây?”
Tiêu Tuyết vừa dịu dàng vuốt tóc tôi, vừa an ủi theo kiểu đại vĩ ba lang : “Không sao, không sao, cùng lắm là học thêm một năm nữa, coi như học lại cho chắc thôi mà.”
Lượn quách nó đi cho lành.
Tôi bơ nó, lăn lên giường, nhìn lại trên màn hình số năm mươi chín đỏ choe choét trong trang web của trường, để mặc những giọt nước mắt hối hận lăn trên gương mặt nghiêng bốn mươi lăm độ của mình.
Nhìn ba chữ Tống Tử Ngôn tên giảng viên đề bên cạnh môn học, tôi rầu tới thối ruột.
Nghe đồn hắn là một con rùa biển bơi về nước sau khi tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng nào đó ở nước ngoài, nghe đồn hắn ngoài việc dạy ở trường này còn tự mở một công ty niêm yết , nghe đồn hắn vô cùng đẹp trai tài giỏi, khí vũ hiên ngang, nghe đồn mỗi lần hắn đứng lớp, bất kể đó có phải là môn tự chọn hay không, sinh viên tới học đều đông nghìn nghịt – nhân khí tốt quá a, hắn đi dạy chưa bao giờ điểm danh, bởi không có ai ngốc tới mức bỏ giờ của hắn.
Nghe đồn môn tự chọn năm nay vốn là sinh viên đăng ký với lớp trưởng, rồi sau đó nộp danh sách lên thầy giáo vụ, nhưng năm nay có quá nhiều sinh viên chọn lớp của hắn nên cuối cùng phải đăng ký lại một lần nữa. Để đảm bảo công bằng, trường quyết định cho đăng ký trên mạng, hôm đó năm giờ mới mở hệ thống đăng ký, tới ba giờ hệ thống đã lag toàn tập.
Tôi vừa lắc đầu thở dài trước sức mạnh mỹ nam, vừa liệt thêm tên mình vào biển người đăng ký mênh mông.
Không thể không tự hào rằng vận khí của tôi quá tốt được, toàn bộ tên của một trăm hai mươi mốt sinh viên cả lớp đều đạp lên trên tên tôi. Ngày có danh sách học, tôi lệ nóng quanh tròng, cảm động tới muốn khóc, hận không thể phi về nhà thắp ba nén nhang lên mộ phần tổ tiên.
Cảm tạ tổ tiên phù hộ, cuối cùng con cũng không cần nơm nớp lo sợ mỗi lần trốn học rồi!
Nhưng ai ra đây nói tôi nghe coi, tại sao tên thầy giáo chưa bao giờ điểm danh như hắn lại cho tôi 0 điểm chuyên cần chứ?! Tại sao phải lưu lại cho đứa sinh viên năm thứ tư như tôi thành tích thê thảm vậy?! Tại sao đã cho tôi hạ cánh an toàn trước mấy môn chuyên ngành khó như quỷ rồi lại ngáng chân cho ngã trước cái môn bé con con này?!
Kinh dị nhất chính là, môn tự chọn chỉ một học kỳ mới có, nghĩa là phải đợi thi lại, mà cũng chỉ có thể đợi sang năm thi lại với lũ năm ba, nói cách khác, tôi phải làm một đứa sinh viên bị lưu ban.
Lúc vừa hay tin, tôi còn chẳng thèm để tâm. Học tới năm thứ tư, trường thực hiện chính sách mắt nhắm mắt mở với lũ sinh viên chúng tôi triệt để, còn nhớ lớp bên có thằng sinh viên ngồi phòng thi số 6 nổi tiếng, giám thị bắt được tên ấy đang giở tài liệu, nó chỉ cúi đầu nói: “Thầy, em đã học năm thứ tư rồi.” chỉ bằng câu nói ngắn gọn thế thôi đã đánh một đòn chí mạng vào lòng trắc ẩn của thầy giám thị, vậy là được thoát tội.
Chỉ cần khai giảng rồi đi xin thì sẽ không sao hết. Tôi cứ lạc quan nghĩ như thế.
Mà sau ngày khai giảng, tôi mới biết ý nghĩ lúc đó của mình ngu tới mức nào.
Nghe đồn, có em gái là hoa khôi của trường, hai mắt đẫm lệ, khóc sướt mướt cầu xin đau khổ, Tống Kim Quy vẫn dửng dưng lạnh lùng. Lại nghe đồn, có người vì môn học tự chọn mà để tuột mất học bổng hạng nhất, bèn cùng với phụ huynh kiên trì đuổi theo chặn đường giảng viên, Tống Kim Quy không nể mặt, vung tay múa bút sửa ngay tám mươi lăm điểm thành năm mươi lăm…
Đằng sau vẻ phong nhã thanh tú đẹp trai kia của Tống Kim Quy lại là một tâm hồn vô cùng khốn nạn và khủng bố.
Đến lúc này, tôi mới hối hận tới mức mất ngủ.
Đương rơi vào đường cùng, tự nhiên một cảnh trong phim Friends siêu nổi tiếng lóe lên trong óc, một học sinh nam đẹp trai thổ lộ với Ross: “Thầy, em yêu thầy!” Ross lúng túng, tuy rằng không nhận lời tỏ tình nhưng cũng lén giúp cậu học sinh kia sửa điểm.
Mặc kệ là sư Trung hay sư Tây, cứ gõ mõ được là đạp đất thành Phật ráo.
Thế nên mới có cái màn ở trên kia.
Nhưng sao Tống Kim Quy không có dấu hiệu rục rịch gì hết thế? Không lẽ dùng chiêu đó không xi-nhê gì với hắn sao?
Không, chả có nhẽ lại thế. Cứ cho hắn không phải thầy giáo, nhưng có người tỏ tình thế, ít ra cũng nên đỏ mặt một tí chứ. Nhưng mà phản ứng của hắn từ đầu tới cuối chỉ có thể hình dung bằng hai câu thành ngữ, một là hoảng nhiên đại ngộ, một là nhiêu hữu hưng vị.
Tôi không dám tính tới phương án thất bại phải học lại thêm một năm nữa, hạ quyết tâm ngày mai chắc chắn phải bỏ thêm dầu vào lửa mới xong.
Hôm sau tôi dậy sớm, bò ra khỏi giường, ra đứng trước cổng trường ôm cây đợi thỏ.
Từ xa đã thấy bóng hắn đi tới, toàn thân chìm trong nắng sớm, cả người như phát ra một tầng kim quang, sải chân thong dong, tự tin, đúng là vô cùng có dáng ngọc thụ lâm phong nha. Tôi nuốt nước bọt, vội xông ra.
Hắn gật đầu chào, hỏi: “Tần Khanh của lớp 9 phải không, có chuyện gì?”
Tôi gật đầu như giã tỏi, tí ta tí tởn đi lại gần, giả bộ lấy giọng e thẹn, nói: “Thầy, em chờ thầy ở chỗ này lâu rồi, cái này là bữa sáng em mua cho thầy ở căng-tin đấy.”
Hắn dừng bước, đảo mắt liếc tôi một cái, có chút suy tư..
Tôi cười hơn hớn: “Nếu thầy thích, sau này hôm nào em cũng mua bữa sáng cho.”
Một hồi lâu sau, hắn mới trầm ngâm: “Chuyện ngày hôm qua em nói…”
Thanh âm trầm thấp như đang suy xét. Tôi không để cho hắn có cơ hội, lập tức mở mồm đánh ngay đòn phủ đầu: “Thầy, ngay từ lần đầu tiên gặp em đã thích thầy rồi, thích cặp lông mày, đôi mắt, cái mũi, thích bờ môi của thầy. Mỗi một câu thầy nói em đều nhớ mãi không quên, nghe được tiếng thầy thôi là đủ cho em thấy hạnh phúc rồi. Em thích thầy, thích đến sắp phát điên lên, rời xa thầy chắc chắn em không thể nào sống được, thầy là lẽ sống của đời em, là sao mai trong bóng đêm tăm tối, soi sáng đường cho em.”
Nửa đoạn đầu đầy những nỗi chua xót, nửa đoạn sau cop từ trong đơn xin gia nhập Đảng, ý tứ bay loạn xạ, nước miếng bay tung tóe.
Hắn vẫn im lặng, chỉ tự tiếu phi tiếu nhìn tôi, bỗng nhiên tôi có cảm giác mình chẳng khác nào con khỉ làm trò trên sân khấu, cũng ngượng ngùng không dám nói thêm câu nào nữa.
Một lát sau, hắn mới mở miệng: “Hóa ra địa vị của tôi trong lòng em quan trọng như vậy.”
Tôi gật đầu, gật đầu, lại gật đầu.
“Em đã thích tôi như thế.” Hắn chậm rãi nói, nghe giọng như có ý cười: “Chúng ta hẹn hò đi.”
“Thế là rõ quá rồi. “Tiêu Tuyết vừa cắn hạt dưa vừa chốt hạ: “Thầy ấy muốn bẫy mày.”
“Hở? Nghiêm trọng thế sao? “ Tôi đưa hai tay che trước ngực, hoảng hốt hỏi lại.
“Chóc!” Một hạt dưa bị ném vào đầu, Tiêu Tuyết quắc mắt hầm hè: “Đừng có giả làm dân nữ bị ác bá cưỡng bức đi, trong trường này chẳng thiếu con gái muốn bị Tống Tử Ngôn bẫy đâu.”
Tôn Vân Vân nằm ở giường trên hừ lạnh một tiếng: “Là Tần Khanh thì chỉ sợ người ta không thèm bẫy ấy.”
Cái này có tính là an ủi không nhỉ, kệ đi.
Tiêu Tuyết đứng dậy, nhào qua bên giường tôi, hạ giọng thần bí nói: “Sau này đừng nói với ai chuyện mày với Tống Tử Ngôn nhé, chúng nó ghen đó.”
Tôi nghi hoặc: “Thế chuyện đi tỏ tình hồi đó không phải do lũ chúng mày xúi tao làm à?”
Nó cốc đầu tôi một cái: “Đó là vì không ai ngờ được chuyện lại thế này, chúng nó không dám làm nên mới muốn mày làm thử chứ sao, có nằm mơ cũng không ngờ được Tống Tử Ngôn lại có ý với mày.”
Tôi rầu rầu nghĩ tới mị lực thiếu nữ bị người ta khinh thường, ỉu xìu hỏi: “Hóa ra tao bị xem thường.”
“Cũng không phải thế, chẳng qua nhìn mày thì không có cảm giác bị uy hiếp thôi.”
Nó an ủi tôi: “Không phải trong lòng mày chỉ có Tô Á Văn sao?”
Trong lòng đau nhói lên, tôi im lặng không đáp. Sợ bị Tiêu Tuyết nhìn ra, tôi vội vàng lảng sang chuyện khác: “Tống Kim Quy còn bảo chiều mai chờ hắn trước cổng trường, mày bảo coi tao có nên đi không?”
Tiêu Tuyết đáp: “Cái này tự mày quyết định đi, thực ra tao nghĩ Tống Tử Ngôn không tệ lắm đâu.” Thấy tôi còn nhíu mày do dự, nó lại hỏi tiếp: “Có phải mày sợ có người biết mà ăn dấm chua không hả?”
Vốn đang do dự, chả hiểu sao nghe nó nói xong tôi bèn hạ quyết tâm luôn: “Tao đi.”
Tiêu Tuyết mò về giường nó, tôi mở mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà quét vôi trắng của ký túc xá, trước mắt hiện lên gương mặt tươi cười đẹp trai của Tô Á Văn. Anh rất thích cười, còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau là khi tôi tham gia đoàn leo núi, anh là sinh viên của trường bên sang giao lưu với chúng tôi. Xe từ từ lăn bánh, anh đứng ở đầu xe, cười nói với mọi người: “Chào mọi người, anh là Tô Á Văn, phụ trách hoạt động lần này của đoàn, nói cách khác, ba ngày này anh hoàn toàn là người của các em.”
Hàm răng trắng, vóc người cao lớn cùng gương mặt tuấn lãng khiến người ta vừa nhìn đã sinh hảo cảm, chỉ cần cười tươi lên thì cả gương mặt ấy liền bừng sáng lên như được ánh mặt trời chiếu sáng, cái câu là người của các em khiến chúng tôi vốn dĩ còn ngại ngùng phải cười nghiêng ngả.
Một sinh viên nam hỏi: “Có chuyện gì thì có thể hỏi anh sao?”
“Có thể chứ, đương nhiên rồi.” Anh làm bộ nghiêm túc: “Có chuyện muốn hỏi, không thành vấn đề, không có chuyện gì cũng cứ hỏi.”
“Thế, anh Tô, anh đã có bạn gái chưa?” Một giọng nữ trong trẻo vang lên, trong xe nhất thời rơi vào im lặng.
Rất không may, người nói ra câu đó là tôi.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của anh cùng những cái nhìn chằm chằm từ mọi người, tôi chậm rãi thu người lại, hận không thể chui xuống cái lỗ nào cho rồi.
Mấy ngày sau tôi đều tìm cách tránh mặt Tô Á Văn, lúc anh qua nói chuyện, phổ biến cho chúng tôi, tôi đều cúi đầu ngắm ngón chân mình. Thực ra chuyện này cũng chẳng có mấy ai nhớ, thứ nhất là vì chúng tôi căn bản không nhớ mặt nhau, thứ hai là vì mọi người ai cũng ưa náo nhiệt. Thực ra lần đầu gặp, Tô Á Văn cũng chỉ hơi hơi đẹp trai thôi, còn tôi thì chẳng hiểu sao mình lại lớn mật tới mức đó.
Tất cả mọi người đều hào hứng, nói là leo núi, nhưng thực ra chỉ là ra ngọn núi ở ngoại thành chơi thôi. Trên núi có một cây cầu treo, trên cầu treo là những ván gỗ xếp liền nhau, bên dưới còn chăng cả lưới để đảm bảo an toàn, bước chân lên có cảm giác lắc lư thú vị nhưng cũng rất an toàn. Tất cả mọi người đều chơi đùa vui vẻ, duy chỉ có tôi là mặt trắng bệch, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Tôi bám chặt lấy dây bên đi chầm chậm, mặc dù biết an toàn nhưng lúc nãy nhìn xuống khe suối sâu rất sâu, tự nhiên cái ý nghĩ mình bị rớt xuống lại nhảy ra. Tôi vừa run run lết từng bước chậm chạp, vừa tự giễu mình, đã có chứng sợ độ cao còn đi leo núi, không tự rủa mình thật vô cùng có lỗi với bản thân.
Tô Á Văn đi phía trước dừng lại, bước tới cạnh, nắm chặt lấy tay tôi, nói: “Đừng nhìn xuống dưới, đi theo anh.”
Bàn tay anh ấm áp, lại to rộng, nắm chặt lấy tay tôi, cố ý bước chậm lại. Tôi không thấy sợ như ban đầu nữa, trong lòng đã bình tĩnh trở lại. Nhưng chẳng hiểu sao đầu óc lại quay cuồng, tim đập càng ngày càng nhanh, tôi lẩm bẩm tự nói với mình: “Nắm tay so với chứng sợ độ cao còn kích thích hơn nữa.”
Tôi nói rất nhỏ, không ngờ anh vẫn nghe được. Tô Á Văn quay đầu lại nhìn tôi, khóe miệng kéo lên thành một đường cong hoàn mỹ, đôi mắt đen lấp lánh.
Nhìn viền mắt thâm đen của mình trong gương, tôi thở dài đánh sượt, cuối tuần rồi, phải lết ra khỏi giường lúc mười hai giờ trưa đúng là quá quá quá quá quá tàn nhẫn!! Tuy rằng đối tượng hẹn hò rất kỳ lạ, quá trình cũng kỳ lạ, nhưng với lòng tôn trọng và cũng hơi vui vui với cuộc hẹn này, tôi quyết định cũng nên chọn cái gì mặc cho nghiêm túc một chút.
Vừa tới cổng trường đã thấy có một chiếc xe đậu ở đó, thiết kế thon dài, thân xe lấp loáng ánh mặt trời, tôi nghiêng đầu nhìn logo phía trước, thầm chép miệng cảm thán. Chậc chậc, toàn bộ tài sản của tôi chắc cũng chả mua nổi lấy một cái bánh xe. Mãi tới khi đi tới gần, tôi mới cười toe sung sướng.
Tống Tử Ngôn nghiêng người dựa vào bên xe, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt mờ mịt như bị phủ sương, duy có đôi mắt là vẫn trong suốt trầm tĩnh như cũ. Hắn vừa thấy tôi đã cười cười, hỏi: “Tới rồi à?”
Chỉ cần đứng cạnh con xe này thì dù tên đàn ông đó có tầm thường cỡ nào cũng tính là ưa nhìn được, huống chi người đứng cạnh nó giờ là người đàn ông đẹp trai như Tống Tử Ngôn. Mà bất luận người phụ nữ nào có đàn ông đứng chờ thì ai lại không thấy vui chứ, huống hồ là đứa ưa hư vinh như tôi, tôi nở nụ cười hiền lành thục nữ vô cùng hiếm hoi: “Vâng, để thầy đợi lâu rồi.”
Hắn nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nghiêm giọng nói: “Lần sau nhớ tới đúng giờ đó.”
Sao mà mất hứng thế cơ chứ, tôi đảo mắt nhìn qua con xe và gương mặt hắn, quyết định không thèm so đo nữa.
Xe chạy êm, ngồi trong xe gió lùa mát mẻ, cạnh bên là một người đàn ông đẹp trai dáng vẻ đường hoàng, tuy hắn vẫn tiếp tục duy trì trạng thái im lặng trầm mặc triệt để, nhưng trong lòng tôi vẫn tự thấy rất phơi phới.
Chỉ là nhạc trong xe có hơi quái dị, giai điệu đơn điệu dạo tới dạo lui có mỗi một đoạn, tôi hảo tâm nhắc: “Đĩa này có bị xước không thầy, sao chỉ nghe được mỗi nhạc dạo mà không có người hát ạ?”
Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi, giọng đều đều: “Đây là một loại nhạc ở Bắc Âu.”
Tôi yên lặng cúi đầu xuống. Diệu Ngọc đã từng nói với Đại Ngọc : “Ngươi đúng là tục nhân.” Còn tôi thì chỉ thấy mình giống hệt Lưu bà bà . Tuy vẻ mặt của hắn không thay đổi, ngữ khí cũng bình thường, nhưng thế nào mà tôi lại tự thấy như mình đang bị khinh thường vậy trời.
May mà hắn cũng mở miệng nói trước: “Em không thích nghe thì thôi, chúng ta đổi cái khác.”
Tôi nhìn vào hộp đựng CD, toàn là tiếng nước ngoài, hình như cái nào cũng na ná như nhau, đành nói: “Thôi kệ đi ạ.”
Hắn nói: “Thực ra tôi cũng không thích lắm, nghe là muốn ngủ.”
Hóa ra hắn cũng không phải dương xuân bạch tuyết gì, tôi có cảm giác đã tìm được đồng minh, hào hứng đề xuất: “Nếu đã thế, lần sau em sẽ mang cho thầy mấy cái đĩa, nhạc bốc vô cùng đó.”
“Không cần.” Hắn đáp.
“Thầy đừng khách khí, em có nhiều lắm.”
“Không phải là tôi khách khí với em, mà là tôi không cần.” Hắn hờ hững liếc nhìn tôi, chậm rãi nói: “Xe này là tôi đi mượn.”
Xe này là đi mượn, tôi thừa nhận mình bị lời này ép cho nghẹn sắp chết.
Tôi nên hiểu hắn là dạng người thích hư vinh hay nên khen hắn thành thật đây trời, cuối cùng vẫn phải gắng gượng nói mỗi một câu: “Ai da, thầy, xe thầy mượn cũng có phong cách ghê.”
Im lặng một lát, tôi lại tìm được một chủ đề an toàn hơn để tán: “Quần áo thầy hôm nay nhìn đẹp quá.”
Rất thoải mái, đơn giản, so với quần tây áo sơ-mi khi hắn đi dạy thì nhìn còn đẹp hơn mấy phần.
Hắn cười: “Yên tâm, quần áo này không phải hàng mượn đâu.”
Muốn ép người nghẹn chết hay sao, tôi chẳng biết nói gì, chỉ im lặng, lần đầu tiên phát hiện, muốn hai người nói chuyện mà chỉ toàn những câu khách sáo là chuyện khó tới nhường nào.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên khiến bao nhiêu da gà da vịt trên thân tôi nổi lên hết ráo, chỉ nghe bên tai tiếng nói: “Nếu là lần đầu tiên hẹn hò, tôi cũng nên nghiêm túc một chút.”
Bấy giờ tôi mới từ trong mơ tỉnh lại, bỗng nhiên nhớ ra mục đích tại sao mình lại tới đây, vội vã cúi đầu vặn vặn tay giả vờ e thẹn: “Thầy không cần như thế, chỉ cần thầy vui vẻ là được rồi.” Cố nén acid đang trào dâng trong dạ dày, tôi ném sang bên cạnh một cái liếc tình.
Hắn liếc mắt qua, hỏi: “Phải không?”
Tôi hạ cằm xuống một góc bốn mươi lăm độ, lúc này nên im lặng thì hơn.
“Vậy không cần phải khách khí như thế.” Giọng hắn nhẹ nhàng tới quỷ dị: “Gọi tôi là Ngôn Ngôn đi.”
Ngôn Ngôn… có thể gọi một người đàn ông như thế sao? Một dòng điện tĩnh từ trên trời giáng xuống ngay đầu tôi, chạy từ đỉnh đầu tới ngón chân, dựng hết cả tóc gáy, hồn vía xém lên mây luôn.
Tôi cười gượng: “Em…em không quen gọi thế.”
“Từ từ rồi sẽ quen.” Hắn thản nhiên nói: “Gọi thử một tiếng nghe xem nào.”
Tôi cố bức mình mở miệng nói ra lời: “Ngôn Ngôn…ầy, thôi để em gọi tên thầy đi, Tống Tử Ngôn.”
Hắn giật mình, trong mắt lóe lên một tia sáng đáng ngờ, khóe môi nhếch lên thành nụ cười khẽ: “Được.”
Xe dừng lại bên đường dành riêng cho người đi bộ, hôm nay là cuối tuần, người qua người lại không ít, một đám gái lớn gái bé ăn mặc mô-đen, trang điểm xinh đẹp cứ lượn qua lượn lại trước mắt.
Xem bài viết Chết! Sập bẫy rồi - King Kong Barbie tại 9club.xtgem.com, nơi cập nhật các thông tin về Chết! Sập bẫy rồi - King Kong Barbie